[Truyện] Đấu Đá Thương Khung – Chương 11 – 15

Đang có: 24 đạo hữu ghé thăm

[Truyện] Đấu Đá Thương Khung – Chương 6 – 10

Chương 11: Cuộc chiến kịch tính – Tiêu Viêm vả Tiêu Lực bay như diều đứt dây

Ba năm bị khinh thường, ba năm bị chế giễu, ba năm sống như một đứa con ghẻ của gia tộc. Nhưng hôm nay, Tiêu Viêm quyết định lật kèo!

Giữa sân luyện võ của Tiêu gia, một đám đông đứng chật kín, bàn tán xôn xao.

  • Này này, nghe gì chưa? Tiêu Viêm khiêu chiến Tiêu Lực đấy!
  • Hả?! Có nhầm không? Tiêu Viêm của ba năm trước sao có cửa đấu với Tiêu Lực được?
  • Không biết, nhưng nghe nói dạo này hắn luyện tập hăng lắm…

Giữa sân, Tiêu Viêm khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Lực – một gã thiếu niên cao to lực lưỡng, mặt mày vênh váo như thể đã chắc thắng.

  • Tiêu Viêm, ngươi chắc chứ? Ba năm trước ta đánh bại ngươi dễ như trở bàn tay. Hôm nay lại muốn thử sao?
  • Ta không thích nói nhiều, ra tay đi!

Tiêu Viêm thản nhiên đáp, như thể hắn không coi Tiêu Lực ra gì.

  • Hừ, đã vậy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thật sự!

Tiêu Lực quát lớn, đấu khí bùng nổ, cả người lao lên như một con trâu điên, nắm đấm to bằng nồi cơm điện quét thẳng về phía Tiêu Viêm.

ẦM!

Mặt đất chấn động, bụi bay mù mịt. Đám đông ồ lên:

  • Trời đất! Một quyền đó mà trúng thì Tiêu Viêm xác định nhập viện nửa năm!

Nhưng khi khói bụi tan đi…

Tiêu Viêm vẫn đứng đó, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Lực.

  • Chậm quá!
  • Cái gì?!

Tiêu Lực sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng thì…

BỐP!

Một cú đấm đẹp như sách giáo khoa đấm thẳng vào mặt hắn. Tiêu Lực bay ngược ra xa, lăn lộn mấy vòng trên đất như một bao tải gạo bị đá văng.

Đám đông há hốc mồm.

  • Hắn… hắn làm được rồi?!
  • Tiêu Viêm vừa đánh Tiêu Lực bay như diều đứt dây luôn kìa!

Tiêu Lực lồm cồm bò dậy, mặt mũi méo xệch. Hắn gào lên đầy phẫn nộ:

  • Tiêu Viêm! Ngươi dám…

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tiêu Viêm đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tốc độ nhanh như chớp.

  • Dám chứ!

BỘP!

Lại một cú đấm nữa. Tiêu Lực chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người đã xoay như chong chóng, bay thẳng ra ngoài, đập xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ.

Xung quanh im phăng phắc. Một lát sau, tiếng vỗ tay rào rào vang lên như sấm.

  • Tiêu Viêm thắng rồi!
  • Không thể tin nổi, hắn mạnh lên thật sao?

Tiêu Viêm phủi tay, mặt mày thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn Tiêu Lực đang nằm sõng soài trên đất, nhẹ giọng nói:

  • Đừng quên lời thề của ta. Ba năm sau, ta sẽ khiến tất cả những kẻ coi thường ta phải cúi đầu!

Từ trong đám đông, Tiêu Ngọc và một số trưởng lão Tiêu gia nhìn nhau, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Rõ ràng, Tiêu Viêm hôm nay đã không còn là phế vật của ba năm trước nữa rồi!

Chương 12: Vượt Cấp Thần Tốc – Tiêu Viêm Đột Phá, Hàng Xóm Náo Loạn

Sau khi đập Tiêu Lực bay như đĩa bay, Tiêu Viêm trở về phòng, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Nhưng hắn biết, đánh bại một tên tép riu như Tiêu Lực thì vẫn chưa là gì. Mục tiêu của hắn là ba năm sau đạp nát sự kiêu ngạo của Nạp Lan Yên Nhiên!

Thế nên… hắn phải mạnh hơn nữa!

Bế quan, đóng cửa cày cấp!

Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên giường, hít sâu một hơi, bắt đầu vận công. Đấu khí từ trời đất ùn ùn kéo vào cơ thể hắn, cuồn cuộn như sông lũ về làng.

  • UỲNH UỲNH!

Không khí rung động, khói bụi cuộn lên như phim bom tấn Hollywood. Nhẫn đen trên tay hắn sáng bừng, Dược Lão hiện ra, vẻ mặt như giáo viên chủ nhiệm đang quan sát học sinh làm bài kiểm tra.

  • Hừm, tốc độ hấp thụ đấu khí thế này… cũng khá đấy, nhóc con.

Tiêu Viêm siết chặt tay, cảm giác năng lượng trong cơ thể đang bành trướng từng giây. Từng sợi đấu khí luồn lách vào từng ngóc ngách kinh mạch, khiến hắn cảm thấy cả người như vừa uống 10 lon bò húc.

  • Được rồi, sắp tới rồi!

Hắn tiếp tục vận chuyển Phần Thiên Quyết, đấu khí trong người xoáy tròn như bão cấp 12.

  • RẮC RẮC!

Không gian xung quanh chấn động. Một luồng ánh sáng bùng lên từ cơ thể Tiêu Viêm. Cùng lúc đó…

  • ẦM!

Một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên! Cả Tiêu phủ rung chuyển như có động đất!

Hậu quả của một màn đột phá quá sung

  • CÁI GÌ VẬY???

Từ xa, gia chủ Tiêu Chiến vừa uống trà suýt nữa phun ngược ra mũi. Các trưởng lão hoảng hốt lao ra khỏi phòng như vừa nghe tin có giảm giá 80% ở tiệm đan dược.

Ở khu phố bên cạnh, một bà thím giật mình rớt cả rổ rau. Một con chó đang ngủ ngon bỗng bật dậy chạy mất dép.

  • MA QUÁI GÌ VẬY TRỜI?!!

Bụi mù mịt tan đi, giữa sân, Tiêu Viêm đứng đó, áo bào bay phần phật, ánh mắt sắc bén như kiếm, khí thế ngùn ngụt như vừa ăn 3 bát cơm đầy.

  • Đấu Giả… ta đã là Đấu Giả!!!

Hắn nhìn xuống bàn tay mình, cảm nhận được sức mạnh tràn trề trong từng thớ cơ.

Dược Lão vuốt râu, gật gù:

  • Không tệ, không tệ, xem như cũng có chút tư chất.

Tiêu Viêm hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm.

  • Hừ, Tiêu Viêm ta… đã chính thức trở lại!

Từ hôm đó, danh tiếng Tiêu Viêm lan khắp Tiêu gia. Đứa từng bị coi là phế vật giờ đã đột phá Đấu Giả. Những kẻ từng cười nhạo hắn giờ chỉ biết há hốc mồm, không tin nổi vào mắt mình.

Trong bóng tối, Tiêu Ngọc nhìn về hướng phòng Tiêu Viêm, sắc mặt trầm xuống. Còn một số trưởng lão, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư…

Và như thế, con đường trở lại đỉnh cao của Tiêu Viêm… chỉ vừa mới bắt đầu!

Chương 13: Tiêu Mặc Trèo Lên Đầu – Hổ Mới Lớn, Chó Đòi Cắn Chủ

Sau vụ bế quan đột phá gây chấn động địa cầu, danh tiếng Tiêu Viêm vang dội khắp Tiêu gia. Nhưng đời mà, có những kẻ sinh ra chỉ để GATO, không chịu nổi khi thấy người khác tỏa sáng. Và kẻ đó chính là… Tiêu Mặc – đại diện tiêu biểu cho hội “không phục thì nhào vô”.

Tiêu Mặc – Thiên tài hay “hơi bị tài”?

Tiêu Mặc, thiên tài số một số hai (nhưng chưa bao giờ là số một) của Tiêu gia, người luôn được mọi người ca tụng, nay bỗng bị lu mờ bởi một thằng nhóc vừa bị gọi là phế vật hôm trước, hôm sau đã bật mode bá đạo.

  • Tiêu Viêm?! Một thằng rác rưởi như nó cũng có thể đột phá Đấu Giả?!

Hắn nghiến răng, siết nắm đấm, lồng ngực phập phồng như sóng biển mùa giông bão. Không thể chịu nổi sự thật này, hắn quyết định… tự tay dập tắt ngọn lửa mới bùng lên!

Khi bạn không phục nhưng đối thủ lại quá rảnh

Sáng hôm sau, giữa sân luyện võ, Tiêu Mặc đứng giữa mọi người, vỗ ngực bôm bốp:

  • Tiêu Viêm! Ra đây! Ta không tin ngươi thật sự đã mạnh lên! Có gan thì đấu với ta một trận!

Từ xa, Tiêu Viêm vừa ăn sáng vừa lim dim mắt tận hưởng không khí trong lành. Nghe thấy tên mình, hắn quay đầu lại, vẻ mặt ngái ngủ:

  • Hử? Ai đó? Ta bận lắm, có chuyện gì mai hẵng nói.

Tiêu Mặc giận tím mặt:

  • Ngươi sợ sao? Hay chỉ là may mắn đột phá, nhưng thật ra vẫn là một phế vật?

Nghe đến đây, Tiêu Viêm đặt bát cháo xuống, đứng dậy phủi áo, tiến ra giữa sân.

  • Ngươi muốn đánh? Được thôi, nhưng có cược không?

Tiêu Mặc cười khẩy:

  • Ta cược nếu ta thắng, ngươi phải quỳ xuống trước mặt mọi người mà nói: “Ta là con rùa rụt cổ”.

Tiêu Viêm xoa cằm suy nghĩ rồi gật đầu:

  • Được! Nhưng nếu ta thắng… ngươi phải đứng trên nóc nhà quấn chăn như bánh tét rồi hét lên: “Ta là đứa ngu nhất Tiêu gia!”

Tiêu Mặc sững người, nhưng trước sự cổ vũ của đám đông, hắn cắn răng đồng ý.

  • Được! Chuẩn bị đi!

Trận đấu bắt đầu – Khi “gà” gặp “trùm cuối”

Hai người đứng đối diện, đấu khí tỏa ra nóng rực như lửa hừng hực trong bếp lò. Đám đông xung quanh hò hét cổ vũ.

  • BẮT ĐẦU!

Tiêu Mặc vung tay, đấu khí xanh biếc bắn ra, lao thẳng về phía Tiêu Viêm như đại bác.

  • Xem chiêu!

Nhưng Tiêu Viêm chỉ đứng yên tại chỗ, một tay đút túi, một tay hờ hững giơ lên đỡ đòn.

  • CỘP!

Một tiếng động khô khốc vang lên, đấu khí của Tiêu Mặc bị đánh bật ra như ném hạt dưa vào tường bê tông.

  • Cái gì?! – Tiêu Mặc há hốc mồm.

Tiêu Viêm vẫn bình thản, lắc lắc cổ tay:

  • Ngươi yếu quá, như muỗi cắn vậy.

Tiêu Mặc tức đến đỏ mặt, hét lên:

  • Đừng khinh thường ta! Nhận lấy chiêu này!

Hắn bật lên, xoay người giữa không trung, tung một đòn mạnh nhất.

  • ẦM!

Một cột đấu khí khổng lồ quét ngang sân, bụi bay mù mịt.

Mọi người nín thở… nhưng khi khói bụi tan đi, cảnh tượng trước mặt khiến cả đám muốn xỉu tại chỗ.

Tiêu Viêm vẫn đứng đó… một tay bắt trọn đòn đánh của Tiêu Mặc như bắt trái banh!

  • Ngươi đánh hết sức chưa? – Hắn hỏi, giọng đầy chán nản.

Tiêu Mặc sững sờ, mặt trắng bệch. Hắn biết rồi. Khoảng cách giữa hai người… đã không còn đo đếm được!

Cái kết đắng của kẻ không biết tự lượng sức

Tiêu Viêm vỗ nhẹ lên vai Tiêu Mặc:

  • Ngươi còn muốn đánh tiếp không?

Tiêu Mặc nuốt nước bọt, mồ hôi túa ra như tắm.

  • À… Ta nhớ ra ta có việc bận rồi, hẹn ngươi hôm khác…

Nhưng Tiêu Viêm không để hắn chạy.

  • Khoan đã, ta nhớ có vụ cược nhỉ?

Cả sân im lặng như tờ. Ai cũng hồi hộp chờ xem một màn hài kịch.

Tối hôm đó, toàn bộ Tiêu gia chứng kiến cảnh Tiêu Mặc quấn chăn đứng trên nóc nhà, la hét như một con vẹt bị sốt:

  • “TA LÀ ĐỨA NGU NHẤT TIÊU GIA!!!”

Gió thổi phần phật, trời lạnh căm căm, nhưng cái lạnh không thấm vào đâu so với nỗi nhục của Tiêu Mặc.

Và thế là, từ hôm đó, danh hiệu “thiên tài Tiêu Mặc” chính thức đổi thành “Thiên tài gói chăn”, trở thành giai thoại được người trong gia tộc kể suốt mấy chục năm sau.

Chương 14: Một Quyền Nghiền Ép – Khi Thực Lực Lên Tiếng, Mồm Lươn Câm Nín

Từ sau vụ “Tiêu Mặc gói chăn”, danh tiếng của Tiêu Viêm lan rộng như lửa cháy rừng khô. Trong Tiêu gia, người người nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, không còn ai dám gọi hắn là “phế vật” nữa. Nhưng đời mà, lúc nào cũng có đứa mồm to hơn não, không tin vào sự thật, nhất quyết phải lao vào chỗ chết.

Và lần này, nhân vật chính là… Tiêu Kha – kẻ có khẩu nghiệp cấp độ thần thánh!

Tiêu Kha – Khi cái miệng hại cái thân

Tiêu Kha là một trong những thanh niên “bất mãn cuộc đời”, không chấp nhận sự thật rằng một thằng từng là phế vật lại có thể trở thành cao thủ.

  • Tiêu Viêm mà mạnh? Hah! Cũng chỉ là trò mèo! Gặp ta thì một quyền là gục!

Nghe câu này, đám đông xung quanh tán loạn, kẻ cắn khăn, người quỳ xuống cầu cho Tiêu Kha có cái kết đỡ đau đớn. Nhưng đã lỡ bật mode “chó sủa”, Tiêu Kha không thể dừng lại.

Hắn đập ngực bình bịch, khí thế bốc lên như nước sôi trào nắp ấm:

  • Có giỏi thì ra đây, ta không tin một tên như ngươi lại có thể đánh bại ta!

Từ xa, Tiêu Viêm đang… ăn điểm tâm.

Hắn thong thả cầm miếng bánh bao nóng hổi, cắn một miếng, nhai chậm rãi như một bậc cao nhân thoát tục. Khi nghe tên mình, hắn ngước lên, liếc mắt nhìn Tiêu Kha như nhìn một con chuột đang tự nguyện chui vào bẫy.

  • Hử? Lại thêm một người không phục?

Hắn đặt bánh xuống, phủi tay đứng dậy.

  • Được, vậy thì ta giúp ngươi “sáng mắt ra”.

Khi “võ mồm” gặp “võ thực tế”

Sân đấu rộng lớn, Tiêu Kha và Tiêu Viêm đối diện nhau.

Tiêu Kha hít sâu một hơi, gồng mình lên như muốn “lột xác” thành siêu nhân. Hắn dậm chân một cái – BÙM! – mặt đất rung rinh, đấu khí bùng lên như một ngọn lửa xanh rực rỡ.

  • Chuẩn bị đi! Xem ta đây!

Hắn rít lên, lao đến như một con bò tót, nắm đấm vung cao, đấu khí tụ lại mạnh mẽ.

Nhưng Tiêu Viêm thì sao?

Hắn vẫn đứng yên. Không né, không tránh.

Và khi cú đấm chỉ còn cách mặt hắn nửa gang tay

  • BỐP!

Một âm thanh giòn tan vang lên, như có ai đó vừa đập trứng sống vào mặt đất.

Cả sân đấu hóa đá.

Tiêu Kha… đang quỳ một gối, hai mắt trợn trắng, mặt méo xẹo như vừa bị xe tải cán qua.

Tiêu Viêm? Chỉ dùng đúng một ngón tay… để đỡ lấy cú đấm.

Không hề có dấu hiệu tốn sức.

Hắn nhếch môi:

  • Ngươi dồn sức rồi sao? Ta chưa cảm nhận được gì cả.

Tiêu Kha cắn răng, điên cuồng hét lên:

  • Chết đi!

Hắn vung cú đấm thứ hai!

  • ẦM!

Nhưng…

  • BỘP!

Tiêu Viêm nhẹ nhàng vung một quyền…

Và ngay giây tiếp theo, Tiêu Kha bay ngược ra xa như diều đứt dây, đâm thẳng vào tường, để lại một vết lõm hình người.

Cả sân đấu câm như hến.

Không một tiếng động.

Không một lời bình phẩm.

Chỉ có Tiêu Kha… đang lả lướt trên bức tường như một bức tranh 3D sống động.

Lời ít nhưng “đấm” thì nhiều

Tiêu Viêm phủi tay, giọng nhàn nhạt:

  • Với thực lực của ngươi, tốt nhất nên luyện thêm ba năm nữa rồi hãy khiêu chiến ta.

Nói rồi, hắn thong thả quay lưng rời đi, tiếp tục… ăn nốt miếng bánh bao dang dở.

Trong khi đó, đám đông vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hóa đá. Có người run rẩy lẩm bẩm:

  • Một quyền… chỉ một quyền…
  • Ngón tay… hắn dùng đúng một ngón tay để chặn đòn…

Từ ngày hôm đó, trong Tiêu gia lan truyền một câu nói bất hủ:

“Có thể thắng Tiêu Viêm không? Chưa biết, nhưng chắc chắn không thể thắng… cái ngón tay của hắn.”

Chương 15: Học Luyện Chế Đan Dược – Khi Dược Lão Nhìn Thấy Thảm Họa Nấu Ăn

Sau khi một quyền nghiền ép khiến cả Tiêu gia tái mặt, Tiêu Viêm tiếp tục hành trình học tập của mình dưới sự hướng dẫn của Dược Lão. Hôm nay, hắn chính thức bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới

Luyện! Chế! Đan! Dược!

Khi “phế vật” cầm lò luyện đan

Sáng sớm, Tiêu Viêm còn chưa kịp ăn sáng đã bị Dược Lão gọi dậy, kéo đến lò luyện đan trong nhẫn.

  • Tiểu tử, hôm nay bắt đầu học luyện đan!

Tiêu Viêm dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ:

  • Dược Lão, con đói…
  • Đan dược chính là thức ăn tốt nhất! Đan vào là tỉnh! Đan vào là khỏe! Đan vào là mạnh mẽ hơn!

Nghe đến đây, Tiêu Viêm cũng lười cãi, bước vào lò luyện đan với tinh thần quyết chiến.

Nhưng vấn đề là…

Lò luyện đan này không khác gì một nhà bếp cỡ lớn!

Bên trong có nồi niêu xoong chảo, có bếp lửa rực cháy, còn có cả hương thơm của thảo dược… Chẳng khác gì một quán ăn vỉa hè!

Tiêu Viêm nhìn quanh, lẩm bẩm:

  • Luyện đan hay nấu ăn vậy trời…

Dược Lão trừng mắt:

  • Tiểu tử! Bớt nói nhảm! Mau bắt tay vào làm!

Thảm họa bếp núc – Khi luyện đan trở thành trò hề

Bước đầu tiên của luyện đan: Cho nguyên liệu vào lò!

Tiêu Viêm hí hửng nhét một đống dược thảo vào.

Lửa bùng lên – PHỤT!

Khói đen bay mịt mù.

Dược Lão ho khan, vội vã xua tay tản khói:

  • Ngươi đang luyện đan hay đốt rừng thế?!

Tiêu Viêm chớp chớp mắt:

  • Ơ, Dược Lão, sao đan dược lại bốc khói?

Dược Lão nhìn xuống đáy lò luyện đan, gương mặt đen như đáy nồi.

  • Ngươi… ngươi quên cho nước vào à?!
  • Ủa luyện đan cũng cần nước sao?

Dược Lão suýt ngất.

  • Cái đầu heo này! Đây là luyện đan, không phải nấu lẩu! Ngươi cho ít nước, dược liệu không bị cháy khét!

Tiêu Viêm gật gù, lần này đổ luôn cả một bầu nước to vào nồi.

  • RÀO RÀO!

Lửa tắt.

Lò luyện đan… chìm nghỉm như tàu Titanic.

Dược Lão: “…”

Hắn run run vuốt râu, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:

  • Tiêu Viêm, con có chắc đang luyện đan không? Hay định nấu canh bổ dưỡng?!

Tiêu Viêm gãi đầu:

  • Dạ… con đang thử nghiệm phương pháp mới…

Dược Lão hít sâu một hơi, đè nén cơn tức:

  • Được rồi! Ta sẽ trực tiếp hướng dẫn!

Bậc thầy ra tay – Khi đồ đệ thấy sư phụ lên đồ

Dược Lão bước tới, chỉ một cái phẩy tay, ngọn lửa trong lò luyện đan lập tức bừng sáng, hừng hực cháy như vừa húp trọn ba chai nước tăng lực.

Ông nhẹ nhàng thả các loại dược liệu vào, dùng đấu khí bao bọc chúng.

  • Nhìn kỹ! Đây mới là luyện đan!

Hơi nóng bốc lên, mùi hương ngào ngạt, thảo dược hòa quyện tạo thành những đốm sáng li ti trong không khí.

Trong lò, các dược liệu dần hòa trộn, tinh túy tụ lại, xoay tròn như một vũ điệu của ánh sáng.

Vài phút sau – BÙM!

Một viên đan dược lấp lánh xuất hiện.

Tiêu Viêm mắt tròn mắt dẹt:

  • Dược Lão, ngài giỏi thật đấy!

Dược Lão vuốt râu, nở nụ cười đầy tự hào:

  • Chuyện! Ta là ai chứ? Học theo ta, trong tương lai, ngươi cũng sẽ trở thành luyện dược sư đỉnh cao!

Tiêu Viêm hai mắt sáng rực, hừng hực ý chí:

  • Được! Để con thử lại!

Hắn hít sâu, tập trung tinh thần, làm theo từng bước của Dược Lão.

Thảo dược vào lò.

Lửa bùng lên.

Khói nhẹ nhàng tỏa ra.

Mọi thứ có vẻ… đang đi đúng hướng!

Dược Lão gật gù, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng khá hơn một chút.”

Nhưng khi viên đan dược hình thành…

  • BÙM!

Lò luyện đan nổ tung như pháo hoa.

Tiêu Viêm đen sì như than, tóc tai dựng đứng như bị sét đánh.

Dược Lão: “…”

Tiêu Viêm lắp bắp:

  • Dược… Dược Lão, con lỡ tay…

Dược Lão đưa tay bóp trán, thở dài như ông giáo làng mất sổ gạo:

  • Hết nói nổi!

Bài học rút ra – Thiên tài cũng có ngày hóa… đồ đệ phá làng phá xóm

Dù thất bại thảm hại, nhưng Tiêu Viêm không nản lòng.

Hắn dốc sức luyện tập, cố gắng kiểm soát đấu khí tốt hơn, dần dần hiểu rõ về sự hòa quyện giữa dược liệu và năng lượng.

Cuối cùng, sau ba ngày, bảy lần cháy lò, mười hai lần nổ tung, Tiêu Viêm cũng luyện thành viên đan dược đầu tiên.

Dược Lão vuốt râu, cười đầy tự hào:

  • Được lắm! Tuy ngươi phá hủy ba cái lò luyện đan, đốt trụi cả vườn dược liệu, suýt làm sập cả không gian trong nhẫn… nhưng cuối cùng cũng thành công rồi!

Tiêu Viêm cầm viên đan dược, ánh mắt sáng như sao, lòng tràn đầy phấn khích:

  • Đại công cáo thành! Từ nay con sẽ không bị đói nữa!

Dược Lão:

  • Ngươi… đan dược này không phải để ăn như kẹo!!!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

You cannot copy content of this page