Nội dung chính
- 1 Chương 11: Bình Nan Khai… Khó Nhằn
- 2 Chương 12: Đập Bình Tử… Ra Cái Gì?
- 3 Chương 13: Dị Tượng Khởi… Hết Hồn
- 4 Chương 14: Thần Bí Dịch… Xanh Lè
- 5 Chương 15: Tứ Niên Hậu… Vẫn Thế
- 6 Chương 16: Tiểu Toán Bàn… Tính Toán
- 7 Chương 17: Lệ Sư Huynh… Lắm Chiêu
- 8 Chương 18: Lệ Sư Huynh… Lật Mặt
- 9 Chương 19: Giang Hồ Đấu… Dởm Đời
- 10 Chương 20: Trừu Tủy Hoàn… Tởn Đến Già
Chương 11: Bình Nan Khai… Khó Nhằn
Sau bao ngày đêm “nghiên cứu” cái bình đen sì, Hàn Ca vẫn chẳng mò ra được manh mối nào. Cậu thử đủ mọi cách, từ hơ lửa đến ngâm nước, thậm chí còn lén lút dùng cả búa gõ nhẹ, nhưng cái bình vẫn trơ trơ như cục đá, không một chút phản ứng.
Hàn Ca bắt đầu cảm thấy nản như con gián bị dính bẫy. Cậu ngồi phịch xuống giường, cầm cái bình lên ngắm nghía lần cuối. “Rốt cuộc mày là cái thứ quỷ quái gì vậy hả?”, cậu lẩm bẩm một mình rồi tiện tay vứt cái bình lên trên bàn.
“Cạch!”. Một tiếng động nhỏ vang lên. Hàn Ca giật mình nhìn lại thì thấy cái bình lăn lông lốc trên mặt bàn rồi… rơi xuống đất. “Ầm!”. Lần này thì không còn là tiếng động nhỏ nữa. Cái bình vỡ tan tành thành mấy mảnh vụn đen sì.
Hàn Ca há hốc mồm nhìn đống đổ nát trên sàn. “Trời ơi! Cái bình… cái bình…”. Cậu lắp bắp không nên lời. Bao nhiêu ngày đêm tò mò, bao nhiêu hy vọng về một bí mật “động trời” giờ tan thành mây khói chỉ vì một cú rơi “định mệnh”.
Nhưng khoan đã… giữa đám mảnh vỡ đen sì, Hàn Ca bỗng nhìn thấy một thứ ánh sáng kỳ lạ lóe lên. Cậu vội vàng nhặt một mảnh vỡ lên xem thì thấy bên trong nó rỗng tếch, nhưng lại có một chất lỏng màu xanh nhạt đang chảy ra. Chất lỏng này trông vừa quen vừa lạ, lại còn bốc lên một mùi hương dìu dịu, khiến Hàn Ca cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hẳn ra.
“Cái này… cái này là cái gì vậy?”, Hàn Ca tự hỏi. Liệu cái bình “bí ẩn” này có thực sự là một thứ bảo vật bị phong ấn? Và cái chất lỏng màu xanh kia có tác dụng kỳ diệu gì?
Chương 12: Đập Bình Tử… Ra Cái Gì?
Sau khi cái bình đen sì vỡ tan tành, Hàn Ca cứ ngẩn tò te nhìn cái vũng chất lỏng màu xanh nhạt trên sàn. Mùi hương kỳ lạ kia vẫn thoang thoảng, dụ dỗ cậu ta như miếng bánh rán thơm lừng. “Uống… hay không uống? Đó mới là câu hỏi hóc búa!”, Hàn Ca tự nhủ, tay thì cứ lăm le muốn nhúng ngón tay vào nếm thử.
Nhưng nghĩ đến những bài học xương máu từ thời còn làm chuột bạch cho Mặc Đại Phu, Hàn Ca lại rụt tay về. “Không được! Lỡ đâu đây lại là một loại độc dược bí truyền thì sao? Mình mà tèo thì ai sẽ cười vào mặt lão già quái dị đó đây?”.
Đang lúc Hàn Ca còn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, bỗng có tiếng gõ cửa “cộc cộc”. Cậu giật mình quay lại thì thấy Lệ sư huynh mặt mày hớn hở đang đứng ở ngoài cửa. “Hàn sư đệ! Đệ đang làm gì trong phòng mà nghe tiếng động lớn vậy?”, Lệ sư huynh tò mò hỏi.
Hàn Ca vội vàng giấu vội mấy mảnh vỡ bình ra sau lưng, lắp bắp: “À… không có gì đâu sư huynh. Đệ… đệ chỉ lỡ tay làm rơi cái chậu cảnh thôi mà!”.
Lệ sư huynh nhướn mày nhìn Hàn Ca với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì. Anh ta chỉ cười hề hề rồi nói: “À mà thôi, ta đến đây là để báo cho đệ một tin vui. Trưởng môn vừa thông báo, sắp tới môn phái sẽ tổ chức một cuộc thi tài giữa các đệ tử. Ai mà thể hiện tốt sẽ được ban thưởng hậu hĩnh đó!”.
Nghe đến “ban thưởng hậu hĩnh”, mắt Hàn Ca sáng rực lên như đèn pha ô tô. Cậu vội vàng hỏi: “Thật hả sư huynh? Ban thưởng là cái gì vậy?”.
Lệ sư huynh nháy mắt tinh nghịch: “Cái này thì ta cũng chưa rõ. Nhưng nghe nói là có cả bí kíp võ công, đan dược quý hiếm, thậm chí còn có cả… mỹ nữ nữa đó!”.
“Mỹ nữ!”, Hàn Ca suýt nữa thì hét lên. Bao nhiêu mệt mỏi, chán nản trong lòng cậu bỗng dưng tan biến hết. “Nhất định mình phải cố gắng hết sức trong cuộc thi này mới được!”, Hàn Ca thầm quyết tâm.
Nhưng đúng lúc đó, cậu lại liếc mắt nhìn xuống vũng chất lỏng màu xanh trên sàn. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu cậu. “Hay là mình… dùng thử cái này xem sao?”.
Chương 13: Dị Tượng Khởi… Hết Hồn
Đang lúc Hàn Ca còn đang tơ tưởng đến viễn cảnh “vinh quang” và “mỹ nữ” sau cuộc thi tài, thì bỗng nhiên… “Ầm!”. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chấn động đến mức cả cái phòng ọp ẹp của cậu cũng rung lên bần bật.
“Cái gì… cái gì vậy?”, Hàn Ca hoảng hồn bật dậy, mắt tròn xoe nhìn xung quanh. Cậu cứ tưởng là có tên trộm nào đó mò vào định cuỗm mất cái bình vỡ của cậu, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cả Thất Huyền Môn đang nháo nhào như ong vỡ tổ.
Trên bầu trời, một cột sáng xanh lè đột ngột bốc lên cao vút, xuyên thẳng vào mây đen kịt. Cả không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít và tiếng tim của Hàn Ca đang đập thình thịch trong lồng ngực.
“Dị tượng… dị tượng xuất hiện rồi!”, tiếng la hét thất thanh của ai đó vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng chân vội vã vang lên khắp nơi, các đệ tử Thất Huyền Môn từ già đến trẻ, từ lớn đến bé đều đổ xô ra ngoài xem “biến”.
Hàn Ca cũng tò mò chạy theo đám đông. Cậu vừa chạy vừa cố gắng ngó nghiêng xem cái cột sáng xanh lè kia là cái giống gì mà ghê gớm vậy. Đến khi ra đến sân thì cậu mới thấy rõ. Thì ra cái cột sáng đó nó phát ra từ… cái chỗ mà hôm trước cái bình đen sì của cậu bị vỡ!
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ cái chất lỏng màu xanh kia…”, Hàn Ca há hốc mồm, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ vừa kỳ quái vừa… có lý. Cậu vội vàng chen qua đám đông, cố gắng tiến lại gần cái nơi mà “dị tượng” đang hoành hành kia. Cậu linh cảm thấy rằng, cái vụ nổ và cái cột sáng này chắc chắn có liên quan đến cái bình vỡ của cậu.
Chương 14: Thần Bí Dịch… Xanh Lè
Sau vụ nổ “kinh thiên động địa”, cột sáng xanh lè kia cuối cùng cũng chịu “xì hơi”, để lại một khung cảnh tan hoang và đám đệ tử Thất Huyền Môn mặt mày ngơ ngác như cá mắc cạn. Hàn Ca cũng không ngoại lệ, cậu đứng giữa đám đông, cố gắng định hình xem vừa xảy ra chuyện gì.
“Chắc chắn là do cái thứ nước xanh lè kia!”, Hàn Ca lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi cái hố đen sì trên mặt đất, nơi mà trước đó cái bình “bí ẩn” của cậu đã tọa lạc. Cậu linh cảm rằng cái chất lỏng màu xanh kia không hề tầm thường, bằng chứng là nó đã gây ra một vụ “biến cố” chấn động cả môn phái.
Trong lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, trưởng môn bỗng xuất hiện với vẻ mặt nghiêm trọng. Lão ta phất tay một cái, ra lệnh cho tất cả đệ tử giải tán, chỉ để lại một vài trưởng lão và những đệ tử “nòng cốt”. Hàn Ca biết thân biết phận, vội vàng trà trộn vào đám đông rồi chuồn êm về phòng.
Vừa về đến phòng, Hàn Ca liền khóa trái cửa, rồi lôi ra cái mảnh vỡ bình còn sót lại. Bên trong mảnh vỡ vẫn còn dính một chút chất lỏng màu xanh. Cậu ngần ngừ một lúc rồi quyết định… liều một phen. Cậu nhỏ một giọt chất lỏng lên mu bàn tay, cẩn thận quan sát phản ứng.
Một lát sau, Hàn Ca không thấy có dấu hiệu trúng độc hay biến dị gì xảy ra. Thay vào đó, cậu cảm thấy mu bàn tay mình nóng ran lên, rồi một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể. “Chẳng lẽ… mình sắp biến thành người đột biến với siêu năng lực?”, Hàn Ca vừa nghĩ vừa rùng mình.
Nhưng rồi, điều kỳ lạ hơn nữa đã xảy ra. Chỗ da tay bị dính chất lỏng màu xanh bỗng nhiên trở nên… xanh lè! Xanh một cách kỳ dị, xanh như tàu lá chuối non, xanh đến mức Hàn Ca soi gương mà giật cả mình. “Trời ơi! Mình thành người da xanh rồi!”, cậu kêu lên đầy kinh hãi.
Chương 15: Tứ Niên Hậu… Vẫn Thế
Bốn năm thấm thoắt thoi đưa, Hàn Ca vẫn là một đệ tử “nổi bật” của Thất Huyền Môn theo một cách rất riêng. Trong khi đám sư huynh sư tỷ người người đều có chút tiến bộ trong võ công, thì Hàn Ca vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí có khi còn thụt lùi vài bước vì… lười tập.
Cái chất lỏng màu xanh kỳ diệu kia sau một thời gian “tác dụng phụ” làm da cậu xanh lè thì cũng đã biến mất không dấu vết. Hàn Ca thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ “May mà nó không biến mình thành Hulk phiên bản lỗi”.
Trong bốn năm này, Hàn Ca chủ yếu dành thời gian để… ngủ nướng, trốn việc vặt, và nghe lén mấy chuyện “thâm cung bí sử” của môn phái. Cậu phát hiện ra rằng Thất Huyền Môn không hề “huyền bí” như cái tên của nó, mà ngược lại còn đầy rẫy những chuyện dở khóc dở cười. Nào là chuyện sư phụ nọ bị sư muội kia véo tai vì tội dám ăn vụng gà quay, nào là chuyện hai sư huynh đánh nhau chỉ vì tranh nhau một miếng bánh bao.
Hàn Ca cũng có thử “nghiên cứu” lại quyển bí kíp “vô danh” năm xưa, nhưng sau một hồi vật lộn với mớ chữ nghĩa loằng ngoằng, cậu đành phải bỏ cuộc. “Chắc chắn là quyển sách này được viết bằng mật mã của người ngoài hành tinh!”, Hàn Ca tự nhủ.
Cuộc sống “bình dị” ở Thất Huyền Môn cứ thế trôi qua, ngày này qua ngày khác chẳng có gì đặc biệt. Hàn Ca bắt đầu cảm thấy chán như con gián ở trong hộp.
Chương 16: Tiểu Toán Bàn… Tính Toán
Sau bốn năm “tu luyện” theo kiểu “ăn ngủ là chính”, Hàn Ca cuối cùng cũng nhận ra một chân lý: ở Thất Huyền Môn này, muốn sống sót và có chút địa vị thì không chỉ cần có chút võ vẽ, mà còn phải biết… tính toán chi li.
Chẳng là dạo gần đây, môn phái rộ lên phong trào “đóng góp tài sản” cho sự phát triển chung. Nghe thì có vẻ cao cả, nhưng thực chất là các trưởng lão đang âm thầm “vơ vét” của cải của đám đệ tử nghèo khổ. Ai mà đóng góp ít thì bị nhìn bằng nửa con mắt, còn ai mà “mạnh tay” chi ra thì được khen thưởng ra mặt.
Hàn Ca vốn là một kẻ “nghèo rớt mồng tơi”, lấy đâu ra mà đóng góp. Nhưng cậu lại có một “tài năng” đặc biệt mà ít ai biết đến: cậu tính toán rất giỏi, đặc biệt là mấy cái khoản lỗ lãi, hơn thiệt. Từ nhỏ ở Sơn Biên Tếu Thôn, cậu đã quen với việc cân đo đong đếm từng cọng rau, từng hạt gạo rồi.
Thế là Hàn Ca quyết định vận dụng “tài năng” này để kiếm chút cháo loãng qua ngày. Cậu bắt đầu để ý đến những giao dịch “đen” trong môn phái, những vụ mua bán trao đổi dược liệu, vũ khí lậu. Cậu âm thầm ghi chép lại giá cả, nguồn hàng, rồi tìm cách “đi đêm” với những người có nhu cầu.
Ban đầu, Hàn Ca chỉ dám “ăn line” một chút xíu, đủ để mua thêm mấy cái bánh bao lót dạ. Nhưng dần dần, khi đã có chút vốn liếng và kinh nghiệm, cậu bắt đầu mạnh dạn hơn. Cậu trở thành một tay “buôn lậu” có tiếng trong giới đệ tử nghèo, được nhiều người tìm đến nhờ “tư vấn” và “hợp tác”.
Tuy nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Một ngày nọ, trưởng lão quản lý tài sản của môn phái bắt đầu nghi ngờ khi thấy có quá nhiều dược liệu “biến mất” một cách bí ẩn. Lão ta quyết định mở một cuộc điều tra bí mật, và mục tiêu hàng đầu không ai khác chính là… Hàn Ca với cái “tiểu toán bàn” lúc nào cũng lăm lăm bên mình.
Chương 17: Lệ Sư Huynh… Lắm Chiêu
Cuộc đời “tính toán” của Hàn Ca tưởng chừng như đang đi đúng quỹ đạo, thì bất ngờ xuất hiện một “biến số” mang tên Lệ sư huynh. Lão sư huynh này không chỉ có vẻ ngoài đạo mạo, võ công cao cường mà còn nổi tiếng là một người… tốt bụng vô đối.
Một ngày nọ, trong lúc Hàn Ca đang lén lút “giao dịch” một mẻ dược liệu quý hiếm với một sư đệ “có nhu cầu”, thì Lệ sư huynh bỗng dưng xuất hiện như một vị thần. Hàn Ca tái mét mặt mày, cứ tưởng phen này mình “toang” thật rồi.
Nhưng Lệ sư huynh không những không vạch tội cậu mà còn… nhiệt tình tham gia vào vụ giao dịch. Lão ta còn “tốt bụng” chỉ cho Hàn Ca cách ép giá đối phương, rồi còn “hào phóng” chia cho cậu một phần lợi nhuận. Hàn Ca vừa ngạc nhiên vừa cảm động, thầm nghĩ “Trên đời này vẫn còn người tốt như vậy sao?”.
Kể từ đó, Lệ sư huynh trở thành “đối tác làm ăn” thân thiết của Hàn Ca. Hai người thường xuyên “hợp tác” trong các phi vụ “kinh doanh” mờ ám, từ buôn bán dược liệu đến trao đổi vũ khí lậu. Với sự “giúp đỡ” của Lệ sư huynh, “sự nghiệp” buôn lậu của Hàn Ca phất lên như diều gặp gió.
Tuy nhiên, Hàn Ca bắt đầu cảm thấy có gì đó… sai sai. Lệ sư huynh “tốt bụng” một cách bất thường, lại còn tỏ ra quá quan tâm đến chuyện làm ăn của cậu. Mỗi khi có phi vụ nào “béo bở”, Lệ sư huynh đều chủ động tìm đến Hàn Ca để “hợp tác”.
Một buổi tối nọ, sau khi “chia chác” xong một mẻ hàng lớn, Lệ sư huynh vỗ vai Hàn Ca cười nói: “Sư đệ à, đệ đúng là một người có tài. Ta thấy đệ có tố chất để làm nên chuyện lớn đó!”.
Hàn Ca nghe vậy thì chỉ cười trừ, trong lòng lại dấy lên một nỗi nghi ngờ khó tả. “Lão sư huynh này rốt cuộc là có ý đồ gì đây?”, Hàn Ca thầm nghĩ. Liệu sự “tốt bụng” của Lệ sư huynh có ẩn chứa một âm mưu “thâm độc” nào đó?
Chương 18: Lệ Sư Huynh… Lật Mặt
Sau bao ngày tháng “hợp tác” vui vẻ, Hàn Ca cứ ngỡ mình đã tìm được một người bạn làm ăn “chí cốt”. Ai ngờ, một biến cố bất ngờ đã khiến cậu nhận ra bộ mặt thật của Lệ sư huynh.
Chuyện là trong một phi vụ “áp phe” lớn, hai người “hợp tác” vận chuyển một lô vũ khí “hàng hiệu” ra khỏi môn phái. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến phút cuối, khi cả hai đang chuẩn bị “chia chác” chiến lợi phẩm trong một cái hang động vắng vẻ.
Đúng lúc Hàn Ca đang hí hửng đếm tiền, thì Lệ sư huynh bất ngờ rút kiếm ra, lạnh lùng chĩa thẳng vào mặt cậu. “Sư đệ à, xin lỗi đệ nhé. Nhưng ta thấy một mình ta hưởng hết chỗ này thì vẫn hơn!”, Lệ sư huynh cười khẩy, nụ cười mà Hàn Ca giờ mới nhận ra là giả tạo đến mức nào.
Hàn Ca trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì đang xảy ra. “Sư huynh… huynh… huynh làm cái gì vậy?”, cậu lắp bắp hỏi.
“Làm gì ư? Thì lấy hết của đệ chứ còn làm gì nữa!”, Lệ sư huynh nhếch mép, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt. “Đệ nghĩ thật sự ta coi đệ là bạn làm ăn sao? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa nhóc ạ!”.
Hàn Ca lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Hóa ra bấy lâu nay cậu chỉ là một con tốt thí trong ván cờ của Lệ sư huynh. Lão ta tiếp cận cậu chỉ để lợi dụng “tài năng” tính toán và mạng lưới “quan hệ” ít ỏi của cậu. Đến khi “con mồi” đã béo mẫm, lão ta liền ra tay “hạ sát”.
Trong lúc Hàn Ca còn đang choáng váng, Lệ sư huynh đã nhanh như chớp ra tay cướp hết số tiền và hàng hóa mà cả hai vừa kiếm được. Sau đó, lão ta còn “tốt bụng” đá cho Hàn Ca một phát vào bụng rồi bỏ đi, để lại cậu một mình nằm ôm bụng rên rỉ trong cái hang động lạnh lẽo.
“Đúng là đời không như là mơ!”, Hàn Ca cay đắng nghĩ. Cậu vừa bị lừa một vố đau điếng, vừa mất tiền vừa mất cả niềm tin vào những người xung quanh.
Chương 19: Giang Hồ Đấu… Dởm Đời
Sau vụ bị Lệ sư huynh “lật kèo”, Hàn Ca quyết tâm “rửa hận” bằng cách… tránh xa mọi hoạt động “giang hồ”. Cậu thu mình lại, tập trung vào việc tu luyện cái môn Tượng Giáp Công “cùi bắp” với hy vọng một ngày nào đó sẽ có cơ hội “báo cáo” lại với lão sư huynh kia.
Nhưng đời không như ý, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Một ngày nọ, trong lúc Hàn Ca đang cố gắng “cảm nhận khí huyết lưu thông” đến mức mặt mày đỏ gay, thì bỗng có một đám người xông vào phòng cậu ầm ĩ.
“Thằng kia! Mày có phải là Hàn Ca không?”, một tên đầu trọc mặt mày hung dữ quát hỏi.
Hàn Ca giật mình suýt nữa thì “tẩu hỏa nhập ma”. Cậu lắp bắp: “Dạ… dạ phải… có chuyện gì vậy các vị?”.
“Có chuyện gì á? Mày dám đụng vào đàn em của đại ca Hổ Báo chúng tao hả?”, tên đầu trọc trợn mắt quát.
Hàn Ca ngơ ngác như con nai vàng ngơ ngác. “Đàn em… đại ca Hổ Báo… là ai vậy ạ? Tôi có đụng vào ai đâu?”.
“Còn chối hả? Chính đàn em của tao đã nhìn thấy mày lén lút thu tiền bảo kê ở khu chợ sau núi!”, một tên khác có cái răng vàng khè lên tiếng.
Hàn Ca lúc này mới vỡ lẽ. Thì ra có kẻ nào đó đã mạo danh cậu để đi “ăn chặn” của người khác. Mà cái tên “đại ca Hổ Báo” nghe thôi đã thấy “dân chơi” cỡ nào rồi. Hàn Ca chỉ là một tên đệ tử quèn, làm sao dám “đụng chạm” đến những nhân vật “số má” như vậy chứ.
“Các vị hiểu lầm rồi! Chắc chắn có ai đó đã mạo danh tôi!”, Hàn Ca vội vàng giải thích.
Nhưng đám người kia nào có chịu nghe. Chúng xông lên túm lấy Hàn Ca, lôi xềnh xệch ra ngoài. “Mày cứ về gặp đại ca rồi mà giải thích!”, tên đầu trọc gằn giọng.
Thế là Hàn Ca bị đám “giang hồ dỏm” kia áp giải đến một cái sảnh đường tối tăm, nơi có một gã béo ú ngồi trên ghế bành, xung quanh là một đám đàn em mặt mày bặm trợn không kém. Gã béo ú vuốt vuốt cái bụng phệ, nhìn Hàn Ca bằng ánh mắt đầy vẻ “uy hiếp”. “Mày là thằng Hàn Ca dám cả gan thu tiền bảo kê của tao hả?”.
Hàn Ca nhìn gã béo ú mà chỉ muốn bật cười. Cái “đại ca Hổ Báo” này trông chẳng khác nào một con lợn sề bị mắc kẹt trên ghế. Cậu cố gắng nhịn cười, lắp bắp giải thích mọi chuyện.
Chương 20: Trừu Tủy Hoàn… Tởn Đến Già
Sau bao nhiêu phen “sóng gió” ở Thất Huyền Môn, Hàn Ca rút ra một kinh nghiệm xương máu: đừng bao giờ tin vào mấy cái tên thuốc nghe có vẻ “cao siêu”. Điển hình là cái món Trừu Tủy Hoàn mà cậu vừa được “ban thưởng” cho “thành tích xuất sắc” trong việc… tồn tại qua ngày.
Nghe cái tên thôi đã thấy ghê rợn rồi: Trừu Tủy Hoàn, chẳng lẽ ăn vào là bị rút hết tủy sống ra hay sao? Hàn Ca cầm cái viên thuốc đen sì sì trên tay mà lòng đầy nghi hoặc. Mặc Đại Phu hồi xưa đã “tẩm bổ” cho cậu đủ thứ “cao lương mỹ vị” rồi, cậu không muốn thử thêm bất kỳ loại thuốc “độc đáo” nào nữa đâu.
Nhưng trưởng lão đã ban thưởng, không lẽ lại dám vứt đi? Thế là Hàn Ca đành nhắm mắt nhắm mũi nuốt vội viên Trừu Tủy Hoàn xuống bụng. Vừa nuốt xong, cậu đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, răng thì va lập cập vào nhau như hai cái thìa bị rơi.
“Chắc chắn là có độc!”, Hàn Ca tái mét mặt mày, vội vàng móc họng định nôn ra. Nhưng viên thuốc kia đã tan biến đâu mất, chỉ còn lại một cảm giác buốt giá lan tỏa khắp cơ thể. Cậu ôm bụng quằn quại, mồ hôi lạnh toát ra như tắm.
“Mình sắp tèo thật rồi!”, Hàn Ca nghĩ bụng, mắt nhắm nghiền chờ đợi “khoảnh khắc cuối cùng”. Nhưng thay vì cảm giác đau đớn tột cùng, cậu lại thấy người mình nhẹ bẫng, các khớp xương kêu răng rắc một cách kỳ lạ.
Một lúc sau, cơn đau buốt dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác khoan khoái lạ thường. Hàn Ca ngơ ngác đứng dậy, thử vung tay đấm một cái thì thấy lực tay mình mạnh hơn hẳn. “Ủa? Chẳng lẽ cái viên thuốc kia không phải là độc dược mà là… thuốc tăng lực?”, Hàn Ca dụi mắt không tin vào những gì mình đang cảm nhận.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vừa lúc Hàn Ca đang hí hửng với sức mạnh “mới được nâng cấp” của mình, thì cậu lại cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, dữ dội hơn cả khi cậu phải thức trắng đêm để… trốn việc. Hàn Ca ngáp ngắn ngáp dài rồi lăn ra ngủ như chết, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Đến khi tỉnh dậy, Hàn Ca cảm thấy toàn thân rã rời, sức lực biến đâu mất tiêu. Cậu lại trở về với cái máng lợn “yếu xìu” như xưa. “Đúng là cái đồ Trừu Tủy Hoàn tởm đến già!”, Hàn Ca chán nản than thở.