Nội dung chính
- 1 Chương 16: Khi Tiêu Viêm Trở Thành “Đầu Bếp Đan Dược” – Thành Công Hay Thảm Họa?
- 2 Chương 17: Khi Tiêu Viêm Quyết Rời Nhà – Bước Ra Giang Hồ Hay Bước Vào Hố Bom?
- 3 Chương 18: Hành trình vào Hắc Giác Vực – Khi Tiêu Viêm nhận ra đi giang hồ không phải đi picnic!
- 4 Chương 19: Tiêu Viêm và cuộc gặp gỡ định mệnh – Khi kẻ yếu lọt vào ổ sư tử!
- 5 Chương 20: Khi Tiêu Viêm nhận ra mình chỉ là hạt bụi – Cuộc đời là bể khổ!
Chương 16: Khi Tiêu Viêm Trở Thành “Đầu Bếp Đan Dược” – Thành Công Hay Thảm Họa?
Sau vô số lần nổ tung lò, cháy nhà, khói bụi mịt mù, cuối cùng, Tiêu Viêm cũng đến được cái ngày định mệnh – thành công luyện chế đan dược cấp thấp!
Nhưng liệu thành công này có thực sự rực rỡ, hay lại là một màn tấu hài không hồi kết?
Hãy cùng bước vào chương truyện hôm nay, nơi Tiêu Viêm hóa thân thành “đại sư luyện đan”… kiêm chuyên gia phá hoại!
Tổng kết chiến tích luyện đan của Tiêu Viêm
Trước khi đi vào màn luyện đan đỉnh cao, chúng ta hãy cùng điểm lại hành trình đầy máu và nước mắt của hắn:
- Lần đầu luyện đan: Quên khống chế lửa, đan dược biến thành cục than cháy đen, suýt làm Dược Lão ngất xỉu.
- Lần thứ hai: Cho quá nhiều nước, lò luyện đan biến thành nồi lẩu dược thảo, khói bay nghi ngút, hàng xóm tưởng đang nấu lẩu dê.
- Lần thứ ba: Quên cân bằng đấu khí, lò phát nổ, tiễn bay lông mày, Tiêu Viêm trở thành nhân vật hoạt hình cháy khét.
- Lần thứ tư: Vừa cho dược liệu vào đã nhảy vô quạt khói, ho sặc sụa, mắt đỏ hoe, trông như vừa chia tay người yêu.
- Lần thứ năm: BÙM! Không ai rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết sau đó Dược Lão cầm roi đứng ngay cửa.
Sau tất cả những biến cố kinh hoàng, cuối cùng Tiêu Viêm đã sẵn sàng bước vào lần luyện đan “sống còn”!
Bước vào trận chiến – Khi lò luyện đan trở thành bếp lửa hồng
Hôm nay, Tiêu Viêm cực kỳ nghiêm túc.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, mắt sáng quắc, khí thế hừng hực.
- Dược Lão, hôm nay con chắc chắn sẽ thành công!
Dược Lão khoanh tay, nhìn hắn chằm chằm:
- Đừng có mạnh miệng! Mau bắt đầu đi!
Tiêu Viêm bật lửa, điều chỉnh nhiệt độ một cách hoàn hảo. Ngọn lửa xanh bập bùng trong lò luyện đan, trông vô cùng nghệ thuật, chẳng khác gì bếp gas công nghệ cao.
Hắn nhẹ nhàng bỏ từng dược liệu quý hiếm vào, đấu khí tỏa ra, cẩn thận điều khiển từng tia lửa nhỏ.
Dược Lão nhíu mày, thầm nghĩ:
“Lạ thật! Tiểu tử này hôm nay lại nghiêm túc thế à?”
Nhưng khi tất cả mọi người đều nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ…
BÙM!
Một tiếng nổ vang trời!
Lò luyện đan… bốc cháy dữ dội như núi lửa phun trào!
Tiêu Viêm bay ngược ra sau, tóc dựng đứng, khói bay mù mịt.
Dược Lão trợn mắt, hét lớn:
- Ngươi lại làm cái quái gì thế hả?!
Tiêu Viêm ho khan, vuốt vuốt tóc, vẻ mặt vô tội:
- Dược Lão, con cũng không biết… Lần này con làm đúng hết mà?
Dược Lão:
- VẬY NGƯƠI GIẢI THÍCH XEM SAO LẠI NỔ?
Tiêu Viêm nhìn vào trong lò luyện đan, phát hiện… một con chuột cháy đen thui đang nằm bất động trong đó.
- Ơ… Dược Lão… chắc con chuột này chui vào lò từ lúc nào…
Dược Lão xoa trán, cảm giác như tuổi thọ mình giảm mất 10 năm.
- Luyện đan mà ngươi còn để chuột chui vào được thì ta cũng lạy ngươi luôn!
Khoảnh khắc vinh quang – Lần đầu tiên không có vụ nổ!
Sau 999 lần thất bại, Tiêu Viêm một lần nữa hít sâu, lấy lại bình tĩnh.
Lần này, hắn cẩn trọng hơn bao giờ hết, kiểm tra mọi thứ kỹ càng.
Lò luyện đan nóng lên, dược liệu dần hòa quyện…
Ngọn lửa nhẹ nhàng, đấu khí bao bọc, hơi thở của Tiêu Viêm hòa vào nhịp điệu của lửa.
Dược Lão đứng bên cạnh, không dám chớp mắt.
Sau vài phút căng thẳng –
TÁCH!
Một tiếng động nhỏ vang lên!
Từ trong lò luyện đan, một viên đan dược nhỏ, tròn vo, ánh sáng lấp lánh từ từ lăn ra.
Tiêu Viêm ngẩn ngơ.
Dược Lão há hốc mồm.
Cả hai nhìn chằm chằm vào viên đan dược.
Tiêu Viêm run run cầm nó lên, hai mắt sáng như đèn pha ô tô:
- Dược Lão… Con thành công rồi!!!
Dược Lão nhìn viên đan dược trong tay hắn, giọng xúc động:
- Không thể tin được… Tiêu Viêm, ngươi cuối cùng cũng luyện ra một viên đan dược hoàn chỉnh!
Tiêu Viêm mừng rỡ nhảy cẫng, cảm giác vinh quang tràn trề!
Hắn đưa viên đan dược lên trời, hét lớn:
- LÀM ĐƯỢC RỒI! TA CHÍNH THỨC LÀ LUYỆN DƯỢC SƯ!
Dược Lão vỗ vai Tiêu Viêm, ánh mắt tràn đầy niềm tự hào:
- Tốt lắm, tiểu tử! Đây mới chỉ là bước đầu tiên! Hãy tiếp tục luyện tập để đạt đến cảnh giới cao hơn!
Tiêu Viêm gật đầu hùng hồn:
- Vâng! Nhưng trước hết… con đói quá…
Dược Lão:
- …”
- VỪA MỚI LÀM RA VIÊN ĐAN DƯỢC ĐẦU TIÊN MÀ ĐÃ NGHĨ ĐẾN CHUYỆN ĂN?!?
Tiêu Viêm cười hề hề, lén bỏ viên đan dược vào túi áo, lẩm bẩm:
- Để dành lỡ đói thì ăn, biết đâu có thêm chút dinh dưỡng…
Dược Lão xém xỉu tại chỗ.
Chương 17: Khi Tiêu Viêm Quyết Rời Nhà – Bước Ra Giang Hồ Hay Bước Vào Hố Bom?
Một ngày đẹp trời, trời trong xanh, gió nhẹ thoảng qua, chim hót líu lo…
À không, một ngày đầy drama mới đúng!
Bởi vì hôm nay, Tiêu Viêm quyết định rời khỏi Tiêu gia!
Mà khoan… đây là một cuộc chia ly đầy cảm động? Hay lại là một màn tấu hài kinh điển?
Hãy cùng dõi theo chuyến hành trình “bỏ nhà ra đi” của Tiêu Viêm – nơi những giọt nước mắt… chưa kịp rơi đã bị cười đến nghẹn!
Buổi sáng định mệnh – Khi Tiêu Viêm tuyên bố rời nhà
Tiêu Viêm vươn vai, ngáp dài như sư tử lười biếng, chậm rãi bước ra giữa sân lớn của Tiêu gia.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Tiêu Viêm hất tóc, mặt nghiêm túc, giọng đầy khí phách:
- Hỡi Tiêu gia! Ta, Tiêu Viêm, quyết định rời khỏi nơi này, bắt đầu hành trình của riêng mình!
Không gian im lặng.
Tất cả mọi người há hốc mồm, có kẻ còn suýt đánh rơi bát cơm.
Rồi BÙM!
Tiếng cười bùng nổ như sấm sét giữa trời quang.
- Tiểu tử này nói cái gì?!
- Nó nói nó rời nhà kìa!
- Hahaha, ngươi có chắc ngươi không đi du lịch một vòng rồi chạy về không?
- Để ta đoán xem, ba ngày sau sẽ thấy nó lê lết quay lại Tiêu gia, khóc lóc xin ăn!
Tiêu Viêm nổi gân trán, mặt tối sầm.
- Mấy người đang coi thường ta à?!
Cả Tiêu gia cười rầm rầm, không ai tin thằng nhóc năm ngoái còn bị đánh bầm dập lại có thể đi xa được!
Cuộc chia ly cảm động (không thành)
Tiêu Viêm đi đến trước mặt cha mình, quỳ xuống, cúi đầu.
- Cha, hài nhi xin rời nhà, bôn ba thiên hạ!
Tiêu Chiến nheo mắt, nhìn Tiêu Viêm từ đầu đến chân, thở dài:
- Con có chắc chưa? Hành trình bên ngoài rất gian nan, không phải trò đùa đâu!
Tiêu Viêm siết nắm đấm, ánh mắt kiên định:
- Cha yên tâm! Con đã chuẩn bị sẵn sàng!
Tiêu Chiến:
- Vậy hành lý đâu?
Tiêu Viêm đơ người.
- Ơ… con quên mất…
Tiêu Chiến:
- …”
Cả Tiêu gia ôm bụng cười lăn lộn, có người suýt sặc nước trà.
Lần đầu gói ghém hành lý – Một cuộc chiến sinh tử
Sau màn bẽ bàng kia, Tiêu Viêm lao ngay vào phòng, bắt đầu nhét đồ vào túi.
Hắn lẩm bẩm:
- Đi giang hồ thì cần gì nhỉ?
Vừa nói, hắn vừa nhét đủ thứ vào:
✅ 10 bộ quần áo – Lỡ bẩn thì còn thay!
✅ Một đống lương khô – Không thể để bụng đói!
✅ Một chai nước – Uống cho đỡ khát!
✅ Mấy cuốn sách luyện đan – Lỡ rảnh thì học!
✅ Một cái gối – Vì ngủ quan trọng!
Nhìn cái túi phồng to như bao tải gạo, Tiêu Viêm cười hài lòng:
- Hoàn hảo! Giờ chỉ cần xách đi thôi!
Nhưng…
Vừa nhấc thử, hắn sụp xuống.
Cái túi nặng như hòn núi Thái Sơn, kéo hắn dính chặt xuống đất!
Tiêu Viêm thở hồng hộc, cố gắng vác lên lưng nhưng…
RẦM!
Hắn té sấp mặt ngay cửa phòng.
Dược Lão từ trong nhẫn nhìn ra, lắc đầu:
- Ngươi đi giang hồ hay dọn nhà thế hả?
Khoảnh khắc xuất phát – Hào hùng hay thảm họa?
Sau bao khó khăn, Tiêu Viêm cũng ra khỏi cổng chính, đứng hiên ngang, ánh mắt nhìn về chân trời xa xăm.
- Từ hôm nay, ta sẽ là một lữ khách của thế gian này!
Gió thổi bay tà áo, tóc bay nhẹ trong gió, ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt góc cạnh đầy khí chất.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp!
Nhưng…
SOẠT!
Một con gió mạnh thổi tới, thổi bay luôn… cái túi đồ của hắn xuống hồ.
Tiêu Viêm:
- …”
Tiêu gia:
- HAHAHAHAHAHA!
Dược Lão:
- Cái số mày đúng là sinh ra để tấu hài!
Hành trình bắt đầu – Một bước ra ngoài, vạn dặm cười đau bụng
Cuối cùng, sau bao tấu hài và mất mặt, Tiêu Viêm cũng chính thức bước ra khỏi Tiêu gia.
Hắn ngẩng đầu, mắt sáng rực, hít sâu một hơi:
- Thế giới rộng lớn, ta đến đây!
Dược Lão chống cằm:
- Nhớ đấy, tiểu tử. Giang hồ không phải là nơi để đùa đâu!
Tiêu Viêm gật đầu mạnh mẽ.
Nhưng vừa đi được 10 phút, hắn đã đói bụng, lẩm bẩm:
- Sao giang hồ không có quán ăn miễn phí nhỉ…
Dược Lão:
- …”
Hành trình chưa bắt đầu đã thấy tương lai đầy bi kịch…
Chương 18: Hành trình vào Hắc Giác Vực – Khi Tiêu Viêm nhận ra đi giang hồ không phải đi picnic!
Sau bao ngày lang bạt, sau bao lần đói meo phải nhịn ăn, sau những buổi tối ôm bụng ngủ bên gốc cây, cuối cùng Tiêu Viêm cũng đến Hắc Giác Vực!
Một vùng đất đầy nguy hiểm, một nơi mà “sáng còn thấy cười, chiều có thể thấy bảng cáo phó”!
Hắn ngẩng đầu, đọc dòng chữ to tướng trên cổng vào Hắc Giác Vực:
“NƠI KHÔNG THUỘC VỀ BẤT KỲ LUẬT PHÁP NÀO”
Tiêu Viêm nuốt nước bọt, quay sang hỏi Dược Lão:
- Sư phụ ơi, giờ quay đầu còn kịp không?
Dược Lão khoanh tay, nhìn hắn chằm chằm:
- Hỏi hay lắm, mà không!
Tiêu Viêm:
- …”
Vậy là hắn đã bước vào chốn giang hồ thực sự – nơi không có chỗ cho sự ngây thơ, và cũng không có… quán cơm miễn phí!
Cảm nhận đầu tiên về Hắc Giác Vực – Một nơi “hỗn loạn có tổ chức”!
Bước chân vào trong, Tiêu Viêm lập tức cảm thấy không khí nồng nặc sát khí.
Bên trái, một tên cao to hét lớn:
- Thằng nào dám động vào địa bàn của lão tử?
Rồi BỐP! – Một cú đấm bay luôn một tên khác xuống rãnh nước.
Bên phải, một đám người đang tranh giành một viên đan dược, mắt đỏ ngầu như bầy sói đói.
Xa xa, có một ông già râu tóc bạc phơ đang nói chuyện với một gã trẻ tuổi:
- Công tử, ta thề ngươi mà dám lừa ta, ta cho ngươi xuống làm bạn với giun đất ngay!
Tiêu Viêm nuốt nước bọt, lùi lại một bước, bắt đầu suy nghĩ lại về cuộc đời.
- Mình… mình có cần vào chỗ này không?
Nhưng chưa kịp quay đầu, từ đâu xuất hiện một bàn tay to như cái chảo, vỗ lên vai hắn:
- Tiểu tử, nhìn mặt ngươi có vẻ ngon nghẻ, bán cho ta đi?
Tiêu Viêm giật bắn người, hất tay kẻ kia ra:
- Bán cái gì mà bán?!
Gã kia cười nham hiểm, nhìn hắn từ đầu đến chân:
- Thì bán cho bọn buôn người chứ sao!
Tiêu Viêm:
- …”
Hắn chợt nhận ra một điều quan trọng:
Hắc Giác Vực không phải trò đùa, và cũng không phải cái chợ trời!
Trận chiến đầu tiên – Khi Tiêu Viêm suýt bị bắt cóc
Tiêu Viêm quay người bỏ chạy, nhưng tên kia ra tay nhanh như chớp, chộp lấy hắn như vồ gà.
- Này này, bỏ ta ra!
- Ngươi có muốn chống cự không? – Tên đó nhếch mép.
Tiêu Viêm lạnh mặt, lầm bầm trong miệng:
- Dám coi ta là gà con? Được thôi!
BÙM!
Một quyền thẳng vào bụng đối phương, kèm theo hiệu ứng âm thanh “RẮC!” – tiếng xương gãy vang lên giòn tan.
Tên kia ôm bụng, lăn lộn trên đất:
- Aaaaaaa! Mẹ ơi, đau quá!
Tiêu Viêm phủi tay, nghiêm mặt:
- Tưởng ta dễ bị bắt nạt lắm à?
Nhưng ngay lúc đó, hắn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh từ xung quanh.
Mọi người xung quanh đã ngừng mọi hoạt động, tất cả đều đang… nhìn chằm chằm vào hắn.
- Ớ… sao tự nhiên im lặng vậy? – Tiêu Viêm căng thẳng, nhìn quanh.
Một giọng nói trầm trầm, đầy sát khí vang lên:
- Tiểu tử, ngươi vừa đánh con trai của ta…
Tiêu Viêm quay đầu, nhìn thấy một gã to như con gấu, cơ bắp cuồn cuộn, mắt đỏ ngầu, tay cầm một cây đại đao to như cột đình.
Tiêu Viêm thầm gào thét trong lòng:
- CÁI GÌ?! SAO TÊN LÁO NHÁO KHI NÃY LẠI LÀ CON TRAI CỦA CON QUÁI VẬT NÀY?!
Dược Lão chống cằm, thở dài:
- Chúc may mắn, đệ tử ngoan!
Tiêu Viêm:
- SƯ PHỤ! NGƯỜI KHÔNG THỂ GIÚP TA À?!
Dược Lão bình tĩnh như không:
- Không!
Tiêu Viêm khóc không ra nước mắt, nắm chặt tay, chuẩn bị cho một trận chiến sống còn.
Hành trình sinh tồn chính thức bắt đầu!
Sau trận chiến thót tim (và một vài cú “chạy là thượng sách”), Tiêu Viêm đã hiểu rõ một điều:
Hắc Giác Vực là nơi mà người không mạnh thì chỉ có thể làm thịt cho kẻ khác!
Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt bùng cháy quyết tâm:
- Ta sẽ mạnh lên!
Nhưng rồi… bụng hắn réo lên.
Tiêu Viêm thở dài, lẩm bẩm:
- Mạnh lên cũng được, mà trước hết có cái gì ăn không đã…
Dược Lão:
- …”
Vậy là hành trình sinh tồn đầy gian khổ của Tiêu Viêm tại Hắc Giác Vực chính thức bắt đầu – một hành trình không chỉ là tu luyện, mà còn là cuộc chiến chống đói, chống lừa đảo, chống bị bán làm nô lệ!
Và hơn hết…
Đây sẽ là nơi hắn từng bước chứng tỏ thực lực của mình!
Chương 19: Tiêu Viêm và cuộc gặp gỡ định mệnh – Khi kẻ yếu lọt vào ổ sư tử!
Mở đầu bằng một cú đấm
Hắc Giác Vực vốn đã không yên bình, nhưng hôm nay đặc biệt náo nhiệt hơn bình thường.
Tại một con phố đầy bụi bặm, Tiêu Viêm đang đi tìm quán ăn, trong lòng chỉ có một khát vọng cháy bỏng:
“Mình cần ăn!”
Thế nhưng, khi hắn đang tiến về phía một quán mì, thì BÙM! – Một tiếng nổ lớn vang lên ngay trước mặt.
Khói bụi tung mù mịt, một cái bàn gỗ bay ngang trời, một người bay theo quỹ đạo hình parabole hoàn mỹ, trước khi đáp xuống đất với một tiếng “BỊCH” đầy bi thương.
Tiêu Viêm đứng đơ như tượng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một giọng nói trầm trầm vang lên:
- Tiểu tử, đứng đó làm gì? Có muốn ăn đấm không?
Tiêu Viêm:
- …”
Đối mặt với nhóm cường giả – Tiêu Viêm nhận ra “mình nhỏ bé thế nào”
Hắn ngước lên, nhìn thấy một nhóm người đang đứng đối diện.
Mỗi người đều tỏa ra khí thế khủng bố, trên trán viết rõ ba chữ “không dễ chọc”.
Gã đứng giữa cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, mặt hằm hằm như vừa mất sổ gạo.
Bên phải hắn là một lão già tóc trắng, ánh mắt sắc bén như dao cạo râu, nhìn Tiêu Viêm như thể hắn là con cá sắp bị đem lên thớt.
Bên trái là một nữ tử xinh đẹp, nhưng đôi mắt lạnh như băng, trên tay còn cầm một cây roi da – nhìn qua là biết không phải người hiền lành.
Tiêu Viêm đứng chôn chân, đầu óc xoay vòng:
- Mình… mình chọc nhầm ai à?
Lão già tóc trắng chắp tay sau lưng, khẽ hừ một tiếng:
- Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Tiêu Viêm cười gượng, toan mở miệng thì…
- KHÔNG CẦN BIỆN MINH! ĐÁNH TRƯỚC, HỎI SAU!
Gã cơ bắp quát lớn, xông lên như một con trâu điên, vung nắm đấm như tảng đá tấn công thẳng vào Tiêu Viêm!
Tiêu Viêm mắt trợn tròn, nhanh chóng lách người né tránh.
ẦM!
Cú đấm nện xuống, mặt đất nứt vỡ, khói bụi mù mịt.
Tiêu Viêm toát mồ hôi hột:
- CÁI GÌ? TÊN NÀY MUỐN ĐẤM CHẾT MÌNH LUÔN À?!
Tiêu Viêm phản kháng – Không thể để bị đánh mãi được!
Không thể cứ đứng đó chịu trận, Tiêu Viêm cắn răng, tụ lực vào nắm tay, vận đấu khí, quét ngang một cú.
- XEM CHIÊU!
BÙM!
Cả hai nắm đấm va chạm, tạo ra một luồng xung kích mạnh khiến đất dưới chân lún xuống vài phân.
Gã kia bị đẩy lùi một bước, nhìn Tiêu Viêm đầy bất ngờ.
- Ồ, có chút thực lực đấy! Nhưng vẫn chưa đủ đâu, nhóc con!
Lão già tóc trắng nheo mắt:
- Hắn không phải kẻ tầm thường, có thể là một thiên tài… Giết đi cho chắc!
Tiêu Viêm:
- ĐÙ! ÔNG NÓI NHƯ VẬY ĐƯỢC SAO?!!
Nữ tử cầm roi bật cười lạnh, vung tay một cái.
VÉO!
Cây roi bay tới nhanh như tia chớp, Tiêu Viêm vội vàng lùi lại, nhưng vẫn bị một vết cắt nhỏ trên tay.
- Khá lắm, tránh được đòn đầu tiên của ta! Nhưng đòn sau thì…
Cô ta xoay roi, chuẩn bị tung chiêu tiếp theo.
Tiêu Viêm nghĩ nhanh, rồi đột nhiên nhảy lên, xoay người đá một cú.
- ĐÁ LUÂN HỒI!
BỐP!
Cây roi bay ngược lại, quấn trúng… chính chủ!
Nữ tử:
- HẢ?!
Cả nhóm đứng hình mất ba giây, Tiêu Viêm cũng sững người.
- Ấy… ta cũng không nghĩ là chiêu này lại hiệu quả…
Cuộc tháo chạy vĩ đại – Khi võ mồm không cứu nổi tình hình
Gã cơ bắp nổi điên, lão già hừ lạnh, nữ tử tức tối gỡ roi.
Tiêu Viêm nuốt nước bọt, hiểu rõ hắn vừa đào một cái hố siêu to.
- CHẠY!
Hắn bật tốc độ tối đa, nhảy lên mái nhà, lướt đi như con lươn trơn trượt.
Phía sau, nhóm cường giả gầm lên, đuổi theo sát nút.
Dược Lão bay bên cạnh, thở dài:
- Sao trò của ta lại có duyên với việc bị đuổi đánh thế này?
Tiêu Viêm mặt đẫm mồ hôi, gào lên:
- SƯ PHỤ, ĐỪNG ĐỨNG NHÌN! CỨU CON CÁI!
Dược Lão cười nhạt:
- Tự mình rèn luyện đi, trò giỏi!
Tiêu Viêm:
- …
Tạm kết – Một ngày sóng gió tại Hắc Giác Vực!
Sau một hồi bỏ chạy như điên, Tiêu Viêm cuối cùng cũng tạm cắt đuôi.
Hắn thở hổn hển, gục xuống một gốc cây, lẩm bẩm:
- Mình… cần mạnh hơn! Nếu không, chắc ngày nào cũng phải chạy thế này mất…
Nhưng trước khi hắn kịp nghỉ ngơi…
- NGƯƠI CÒN MUỐN CHẠY ĐI ĐÂU?!
Tiêu Viêm giật mình quay lại, thấy cả nhóm cường giả đang lù lù phía sau.
Hắn tái mặt, chuẩn bị bật tốc chạy tiếp…
Hắc Giác Vực… đúng là không yên bình mà!
Chương 20: Khi Tiêu Viêm nhận ra mình chỉ là hạt bụi – Cuộc đời là bể khổ!
Hành trình ngộ đạo – Khi cái tát của hiện thực giáng xuống
Sau cuộc tháo chạy huyền thoại ở Hắc Giác Vực, Tiêu Viêm cuối cùng cũng tìm được một cái hang để chui vào.
- Hộc… hộc… suýt chết!
Hắn ngồi bệt xuống, mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng không khỏi cay đắng.
Hắc Giác Vực, nơi được đồn đại là thiên đường của kẻ mạnh, địa ngục của kẻ yếu – và Tiêu Viêm vừa có một suất vé VIP trải nghiệm.
Hắn tưởng mình đã khá mạnh, nhưng sự thật tàn nhẫn như một cú tát trời giáng.
Tình trạng của hắn lúc này?
**- Thương tích đầy mình!
- Nội thương lẫn ngoại thương!
- Tự trọng tổn thương nhất!**
Tiêu Viêm thở dài, ánh mắt xa xăm, trong đầu vang lên những câu hỏi tồn tại mang tính vũ trụ:
- **Mình có thật sự mạnh không?
- Hay chỉ là con ếch ngồi đáy giếng?
- Rốt cuộc, con đường tu luyện này sẽ đưa mình đi về đâu?**
Dược Lão bước ra từ hư không, nhìn hắn như nhìn đứa trẻ mới vỡ lòng.
- Trò của ta, ngươi đã hiểu chưa?
Tiêu Viêm đưa đôi mắt ngập tràn bi thương nhìn sư phụ:
- Hiểu cái gì ạ?
Dược Lão bật cười, ánh mắt chứa đầy triết lý:
- Thế giới này… rất rộng lớn!
Tiêu Viêm:
- ĐÓ GIỜ CON CÓ NÓI NÓ NHỎ ĐÂU?!
Khi “thiên tài” nhận ra mình chỉ là con tép
Hắn hồi tưởng lại quá khứ, nơi hắn từng oai phong lẫm liệt, từng đánh bại biết bao kẻ thù, từng nghĩ mình là thiên tài trời sinh.
Nhưng giờ thì sao?
**- Ra đường ai cũng mạnh hơn mình!
- Đánh không lại thì bị dí chạy!
- Chạy cũng không xong, bị đập sấp mặt!**
Hắn nhớ lại cảnh tượng tại Hắc Giác Vực, khi hắn vận toàn bộ đấu khí, nghĩ rằng sẽ hạ được một cường giả, nhưng kết quả?
**- Một đấm bay xa ba dặm!
- Hạ cánh bằng mặt xuống nền đất!
- Nội tâm vỡ vụn như kính cường lực bị xe tải cán qua!**
Tiêu Viêm ôm đầu, rên rỉ:
- Cái thế giới này… quá khắc nghiệt!
Dược Lão đứng bên cạnh, uống một ngụm trà, bình thản gật gù:
- Đúng thế! Đánh không lại thì bị đánh, đó là quy luật muôn đời!
Tiêu Viêm:
- SƯ PHỤ, NGƯỜI CÓ CẦN CƯỜI SẢNG KHOÁI VẬY KHÔNG?!
Cái giá của sự yếu đuối – Đừng tưởng mình là nhân vật chính!
Sau một hồi suy ngẫm về nhân sinh, Tiêu Viêm đột nhiên nhớ lại một câu mà hắn từng nghe:
“Nếu ngươi yếu, ngươi phải học cách chạy. Nếu ngươi không muốn chạy, ngươi phải trở nên mạnh hơn!”
- Mình… phải mạnh hơn!
Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng rồi nhớ lại chuỗi thất bại gần đây, đột nhiên cảm thấy hơi nhục.
Dược Lão thở dài, nhìn đệ tử yêu quý mà khẽ lắc đầu:
- Ngươi tưởng ngươi mạnh lắm à? Chỉ mới đạt đến cảnh giới này, đã nghĩ mình vô địch thiên hạ?
Tiêu Viêm tái mặt:
- Con chưa nói vậy mà!
Dược Lão xua tay:
- **Nhưng trong lòng ngươi nghĩ thế!
- Nếu không, tại sao ngươi lại cứ đâm đầu vào đánh kẻ mạnh hơn?
- Tại sao cứ thích tỏ ra nguy hiểm?**
Tiêu Viêm cứng họng, chỉ biết ngồi bệt xuống, lòng chìm sâu trong hố đen tuyệt vọng.
- Thì… con tưởng con đánh được mà…
Dược Lão cười khẩy:
- “Tưởng” thôi thì chưa đủ, trò ngoan!
Tiêu Viêm:
- …
Hành trình mới – Thay đổi để sinh tồn!
Sau một hồi bị vùi dập bởi thực tế, Tiêu Viêm cuối cùng cũng giác ngộ.
Hắn đứng dậy, phủi bụi, ánh mắt trở nên sắc bén:
- **Con sẽ mạnh hơn!
- Con sẽ không bị đánh nữa!
- Con sẽ khiến cả thế giới phải nể phục!**
Dược Lão gật đầu hài lòng:
- Được lắm! Nhưng trước hết…
Ông chỉ tay ra xa, nơi có một đám người đang tiến tới, khí thế hùng hổ.
- Chạy trước đã, kẻ thù vẫn đang tìm ngươi đấy!
Tiêu Viêm:
- LẠI NỮA À?!!!
Tạm kết – Khi cuộc đời là một chuỗi ngày chạy trốn
Dưới ánh trăng mờ, một bóng người chạy bán sống bán chết, phía sau là một đám cường giả đuổi theo, tiếng hét vang vọng cả vùng trời.
Tiêu Viêm vừa chạy, vừa khóc trong lòng:
- Thế giới này đúng là quá tàn nhẫn mà!!!