Nội dung chính
- 1 Chương 1: Sơn Biên Tếu Thôn
- 2 Chương 2: Thanh Ngưu Quậy
- 3 Chương 3: Thất Huyền Môn Tưng Bừng
- 4 Chương 4: Luyện Cốt Nhai Rụng Răng
- 5 Chương 5: Mặc Đại Phu Kỳ Cục
- 6 Chương 6: Vô Danh Khẩu Quyết… Tào Lao
- 7 Chương 7: Tu Luyện… Ngán
- 8 Chương 8: Nhập Môn… Lộn Xộn
- 9 Chương 9: Tượng Giáp Công… Cùi Bắp
- 10 Chương 10: Bình Tử… Bí Ẩn Hay Bí Xị?
Chương 1: Sơn Biên Tếu Thôn
Ngày xửa ngày xưa, ở một cái thôn xó xỉnh tên là Sơn Biên Tếu Thôn, có một cậu nhóc tên Hàn Ca. Gọi là tếu vì cậu ta hay gây ra mấy chuyện dở khóc dở cười, chứ cái thôn thì buồn tẻ thấy mồ. Hàn Ca sống một cuộc đời bình dị như bao đứa trẻ khác ở cái nơi mà đến con ruồi đậu vào cũng thấy chán này. Cậu có một ước mơ cháy bỏng, không phải là cưới công chúa hay trở thành anh hùng cứu thế gì đâu, mà chỉ đơn giản là… thoát khỏi cái thôn này!
Ngày ngày, Hàn Ca vẫn phải phụ giúp gia đình những công việc nhàm chán như cắt cỏ, đuổi gà, và nghe mấy ông bà trong làng kể chuyện xưa mà cậu thuộc làu làu. Cậu thầm nghĩ, “Ôi dào, bao giờ mình mới có cơ hội đổi đời đây?”. Cậu đâu biết rằng, cuộc đời tếu táo của cậu sắp bước sang một trang mới, mà có lẽ còn tếu hơn cả những gì cậu tưởng tượng…
Chương 2: Thanh Ngưu Quậy
Sau khi sống sót qua những ngày tháng tẻ nhạt ở Sơn Biên Tếu Thôn, Hàn Ca cuối cùng cũng có cơ hội đặt chân đến một nơi nghe đồn là náo nhiệt hơn nhiều: Thanh Ngưu Trấn. Cậu ta háo hức lắm, cứ tưởng tượng ra cảnh phố xá tấp nập, người người mua bán, ăn uống ầm ĩ. Ai ngờ… Thanh Ngưu Trấn cũng chẳng khác Sơn Biên Tếu Thôn là mấy, vẫn cái vẻ buồn hiu hắt như con mèo bị bỏ đói.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mấy quán trà ven đường, nơi mấy ông bà già tụ tập buôn dưa lê bán dưa chuột. Hàn Ca tò mò ghé vào một quán, định bụng nghe ngóng xem có chuyện gì hay ho không. Ai dè, vừa ngồi xuống, cậu đã bị một bà cô béo ú dí cho một tách trà nóng hổi, kèm theo một tràng than thở về chuyện con gà nhà bà đẻ có một quả trứng bé tí. Hàn Ca cạn lời, thầm nghĩ, “Đúng là đến đâu cũng không thoát được cái sự tếu táo này mà!”.
Đang lúc chán nản, Hàn Ca bỗng nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ngoài đường. Cậu tò mò chạy ra xem thì thấy một con trâu xanh lè đang húc tung mấy cái sạp hàng. Mọi người nháo nhào bỏ chạy, riêng Hàn Ca đứng ngây người ra nhìn. Con trâu kia trông vừa hung dữ vừa… ngơ ngác thế nào ấy.
Chương 3: Thất Huyền Môn Tưng Bừng
Sau bao nhiêu ngày mơ mộng về một cuộc sống bớt tẻ nhạt, Hàn Ca cuối cùng cũng đặt chân đến Thất Huyền Môn. Nghe cái tên thôi đã thấy có vẻ gì đó bí ẩn và oách xà lách rồi, cậu ta cứ tưởng tượng ra cảnh cổng môn phái nguy nga tráng lệ, đệ tử đi lại nghênh ngang khí phách. Nhưng đời không như là mơ, trước mắt Hàn Ca chỉ là một cái cổng gỗ xiêu vẹo, mấy tên đệ tử thì đang ngồi xổm đánh cờ cá ngựa.
Hàn Ca ngơ ngác một hồi rồi cũng lủi thủi bước vào. Bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, sân thì lổn nhổn đá, mấy tòa nhà thì mái ngói sứt mẻ. Cậu thầm nghĩ, “Ủa, đây là môn phái võ lâm nổi tiếng đó hả? Sao trông cứ như cái xóm trọ nhà mình vậy?”.
Trong lúc Hàn Ca còn đang ngơ ngác định hướng, bỗng có một giọng nói oang oang vang lên: “Ê nhóc kia, đứng ngẩn tò te ra đấy làm gì? Mau vác cái bao kia vào kho cho ta!”. Hàn Ca giật mình quay lại thì thấy một gã đô con mặt mày bặm trợn đang chỉ tay vào một bao tải to tướng. Cậu ta tái mặt, lắp bắp: “Dạ… dạ em biết rồi ạ!”.
Thế là, ngày đầu tiên của Hàn Ca ở Thất Huyền Môn đã bắt đầu như thế đấy. Thay vì được học võ công bí truyền, cậu ta lại phải đi vác bao thuê. Cậu thầm than trong bụng, “Đúng là số mình nó đen như chó mực mà!”.
Chương 4: Luyện Cốt Nhai Rụng Răng
Sau những ngày tháng “vinh quang” ở Thất Huyền Môn, Hàn Ca lại được điều đến một nơi nghe thôi đã thấy xương xẩu: Luyện Cốt Nhai. Gọi là nhai chắc tại nó lởm chởm đá, còn luyện cốt thì… chắc là để luyện cho xương cốt nó dẻo dai như kẹo kéo hay sao ấy. Hàn Ca vừa nghe xong cái tên đã thấy cái lưng mình nó hơi ê ẩm rồi.
Đến nơi, Hàn Ca mới tá hỏa. Thì ra Luyện Cốt Nhai là một cái vách đá dựng đứng, cao nghều nghệu, nhìn lên chỉ thấy mây mù bao phủ. Nhiệm vụ của cậu và mấy “đồng nghiệp” không may mắn khác là phải trèo lên cái vách đá này, xong rồi… nhảy xuống! Nghe thôi đã thấy muốn rụng hết cả răng hàm rồi.
Mấy người “huấn luyện viên” mặt mày lạnh tanh như tiền, chỉ vào vách đá rồi quát: “Leo lên! Ai không leo được thì nhịn đói!”. Hàn Ca nhìn cái vách đá trơn tuột, lại nhìn mấy hòn đá lởm chởm bên dưới, nuốt khan một ngụm nước bọt. Cậu thầm nghĩ, “Đây là luyện cốt hay là luyện… lì đòn vậy trời?”.
Trong lúc mọi người đang hì hục bám víu vào mấy cái mỏm đá bé tí, Hàn Ca chợt nghĩ ra một “sáng kiến” vô cùng tếu táo. Cậu lén lút tụt xuống một đoạn, rồi giả vờ kêu la thảm thiết như thể bị trượt chân. Mấy tên huấn luyện viên thấy vậy liền hốt hoảng chạy đến, mặt mày tái mét. Hàn Ca thừa cơ trốn vào một cái hang đá gần đó, quyết định “luyện cốt” theo một cách… an toàn hơn.
Chương 5: Mặc Đại Phu Kỳ Cục
Sau màn “luyện cốt” nhớ đời ở Luyện Cốt Nhai, Hàn Ca may mắn không gãy cái xương nào, chỉ có mấy chỗ bầm dập cho vui cửa vui nhà. Cậu được điều đến một nơi nghe đồn là “ấm cúng” hơn: chỗ của Mặc Đại Phu. Nghe cái tên thôi đã thấy có mùi… mực rồi, chắc ông này hay viết lách lắm đây.
Đến nơi, Hàn Ca mới biết mình đã “toang”. Mặc Đại Phu không phải là một văn nhân tao nhã gì cả, mà là một ông già quái dị, mặt mũi lúc nào cũng cau có như ăn phải ớt xanh. Cái nơi ở của ổng thì chẳng khác nào một cái nhà kho chứa đủ thứ thuốc thang kỳ quái, mùi thì nồng nặc đến mức Hàn Ca suýt ngất xỉu.
Vừa thấy Hàn Ca, Mặc Đại Phu đã hếch mặt lên hỏi: “Ngươi là thằng nhóc mới tới hả? Được rồi, từ nay ngươi sẽ là tạp dịch của ta. Việc của ngươi là sắc thuốc, rửa dụng cụ, và… thử thuốc!”. Đến cái đoạn “thử thuốc” là Hàn Ca thấy lạnh sống lưng rồi. Cậu nghe đồn Mặc Đại Phu này hay chế ra mấy loại thuốc “độc đáo”, uống vào có khi cười cả ngày, có khi lại khóc ròng rã.
Ngày đầu tiên làm tạp dịch của Hàn Ca trôi qua đầy sóng gió. Cậu hết bị Mặc Đại Phu quát tháo vì sắc thuốc quá lửa lại bị bắt nếm thử một thứ nước màu xanh lè, vị thì vừa đắng vừa cay, uống xong cậu cứ thấy lưỡi mình tê rần như bị điện giật. Tối đến, Hàn Ca nằm co ro trên cái giường ọp ẹp, bụng thì sôi ùng ục, miệng thì đắng ngắt. Cậu thầm than, “Thế này thì khác gì nhảy từ chảo mỡ này sang vạc dầu sôi chứ!”.
Chương 6: Vô Danh Khẩu Quyết… Tào Lao
Sau những ngày tháng làm chuột bạch bất đắc dĩ cho Mặc Đại Phu, Hàn Ca cuối cùng cũng được “thưởng” cho một quyển bí kíp võ công. Nghe đồn là bí kíp gia truyền, luyện thành có thể “đấm phát chết luôn”. Hàn Ca mừng húm, vội vàng giở ra xem thì… ôi thôi, chữ nghĩa ngoằn ngoèo như giun dế bò, lại còn thêm mấy hình vẽ người que quái dị đang uốn éo đủ kiểu.
Cái tên của quyển bí kíp cũng rất kêu: Vô Danh Khẩu Quyết. Vô danh thì vô danh thật, đọc xong Hàn Ca cũng chẳng biết nó dạy cái gì. Mở đầu đã là một tràng những câu chú lẩm bà lẩm bẩm, nghe chẳng khác nào thầy mo đang cúng vái. Tiếp theo là mấy thế võ mà Hàn Ca nhìn mãi cũng không hình dung ra được là đánh vào đâu và đánh như thế nào.
Có một chiêu tên là “Ngọa Thạch Thức”, dịch nôm na là “tư thế nằm đá”. Hàn Ca thử tập theo thì chỉ thấy người mình ê ẩm hết cả, chẳng thấy có tí “khẩu quyết” hay “vô danh” nào phát huy tác dụng. Rồi lại có chiêu “Độc Cước Kim Kê”, tức là “gà vàng đứng một chân”. Hàn Ca vừa nhấc một chân lên đã suýt ngã nhào, trông chẳng khác nào con cò hương bị chuột rút.
Hàn Ca ôm quyển bí kíp “vô danh” mà thở dài thườn thượt. Cậu thầm nghĩ, “Có khi nào Mặc Đại Phu ổng troll mình không nhỉ? Cái thứ này mà luyện được thì chắc con lợn nhà bác Ba cũng biết bay mất!”. Nhưng biết làm sao được, thầy bảo sao trò phải nghe vậy. Thế là Hàn Ca đành cắn răng nghiền ngẫm cái quyển bí kíp “tào lao” này, hy vọng một ngày nào đó sẽ khám phá ra được bí mật “chết người” ẩn chứa bên trong nó.
Chương 7: Tu Luyện… Ngán
Sau khi khổ sở vật lộn với quyển bí kíp “vô danh”, Hàn Ca cũng nhận ra một chân lý phũ phàng: tu luyện võ công không hề “dễ như ăn kẹo”. Thay vì những chiêu thức đẹp mắt, uy lực vô song như trong truyện chưởng, cậu chỉ toàn phải tập mấy cái động tác kỳ quặc, vừa tốn sức vừa chẳng thấy hiệu quả đâu.
Ngày nào Hàn Ca cũng phải dậy từ tờ mờ sáng, chạy quanh sân cả trăm vòng cho “khỏe gân cốt”. Xong rồi lại đến màn “luyện khí”, cậu phải ngồi im như tượng đá, hít vào thở ra theo một nhịp điệu “bí truyền” nào đó. Nhưng khổ nỗi, cứ ngồi được một lúc là bụng cậu lại réo ầm ĩ, đầu óc thì nghĩ đến đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, khí công gì đó bay biến hết.
Buổi chiều thì đến màn “luyện chiêu”. Hàn Ca cố gắng bắt chước mấy cái hình vẽ người que trong bí kíp, nhưng động tác của cậu thì cứ cứng đờ như khúc gỗ. Mỗi lần vung tay đá chân là cậu lại tự thấy buồn cười, trông chẳng khác nào con rối bị đứt dây. Mấy sư huynh thấy cậu tập luyện “hăng say” như vậy thì được dịp trêu chọc, người thì bảo cậu đang múa, kẻ thì bảo cậu đang bắt chước con khỉ.
Hàn Ca chán nản vô cùng. Cậu thầm nghĩ, “Tu luyện thế này thì bao giờ mình mới thành cao thủ được đây? Hay là mình bỏ trốn về Sơn Biên Tếu Thôn cho lành nhỉ?”. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh bị mấy ông bà trong làng cằn nhằn vì tội “ăn không ngồi rồi”, Hàn Ca lại tặc lưỡi, thôi thì cứ cố đấm ăn xôi vậy. Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, cậu lại “ngộ” ra được cái “vô danh” trong quyển bí kíp “tào lao” kia thì sao?
Chương 8: Nhập Môn… Lộn Xộn
Sau bao nhiêu ngày tháng “khổ luyện thành tài” theo kiểu “vô danh”, Hàn Ca cuối cùng cũng được công nhận là… đệ tử nhập môn của Thất Huyền Môn. Nghe thì oách xà lách đấy, nhưng thực tế thì chẳng khác nào vừa được chuyển từ lớp “mầm” lên lớp “chồi” của một cái trường làng tồi tàn.
Lễ nhập môn diễn ra một cách chóng vánh và… nhạt nhẽo. Hàn Ca cùng mấy chục “đồng môn” mặt mày ngơ ngác đứng xếp hàng trước một lão già râu tóc bạc phơ, người mà sau này cậu mới biết là một trong những trưởng lão “có tiếng mà không có miếng” của môn phái. Lão già lẩm bẩm mấy câu gì đó nghe chẳng rõ, xong rồi phát cho mỗi người một bộ quần áo vải thô màu cháo lòng, kèm theo một cái thẻ bài gỗ khắc tên tuổi.
Hàn Ca cầm cái thẻ bài mà ngơ ngẩn. Tên cậu thì khắc đúng rồi, nhưng bên dưới còn có thêm dòng chữ “Tạp Dịch Đệ Tử”. Cậu thầm nghĩ, “Ủa, mình tưởng mình đã thoát khỏi cái kiếp tạp dịch rồi chứ? Sao giờ lại còn thêm cái danh hiệu này vào nữa vậy?”.
Sau buổi lễ “ấn tượng” đó, Hàn Ca được dẫn đến một khu nhà tập thể cũ kỹ, nơi mà cậu sẽ “an cư lạc nghiệp” cùng với những đệ tử nhập môn khác. Vừa bước chân vào phòng, Hàn Ca đã choáng váng bởi mùi hôi nồng nặc của mồ hôi và… không biết thứ gì nữa. Mấy cái giường thì ọp ẹp, chăn màn thì cũ rách. Hàn Ca thở dài thườn thượt, “Xem ra cuộc đời đệ tử nhập môn của mình cũng chẳng khác gì cuộc đời tạp dịch là mấy!”.
Chương 9: Tượng Giáp Công… Cùi Bắp
Sau khi chính thức “gia nhập hội những người quần áo màu cháo lòng”, Hàn Ca bắt đầu được làm quen với những môn võ công “chính thống” của Thất Huyền Môn. Môn đầu tiên cậu được học có cái tên rất kêu: Tượng Giáp Công. Nghe thôi đã thấy mình sắp sửa trở thành một người mình đồng da sắt, đấm đá không biết đau rồi.
Nhưng sự thật thì… Tượng Giáp Công chẳng liên quan gì đến voi với giáp cả. Nó chỉ là một bài tập thể dục buổi sáng phiên bản “khó đỡ”, bao gồm những động tác vặn vẹo người, gồng mình trợn mắt, trông chẳng khác nào mấy ông bà tập dưỡng sinh ở công viên nhưng lại quên uống thuốc.
Lão sư phụ dạy môn này là một ông già bụng phệ, mỗi khi thị phạm động tác là cả người rung rinh như một cái bánh pudding. Ông ta cứ khuyên Hàn Ca phải “tập trung tinh thần, cảm nhận khí huyết lưu thông”. Nhưng Hàn Ca cảm nhận rõ nhất là cái lưng của mình nó đang muốn đình công vì phải uốn éo quá nhiều.
Có một động tác yêu cầu phải đứng tấn thật sâu, hai tay chống nạnh, mặt nghếch lên trời. Hàn Ca vừa làm theo thì đã bị chuột rút ở chân, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất. Mấy sư huynh đứng bên cạnh được dịp cười ha hả, có người còn bảo trông cậu chẳng khác nào con cóc đang ngửa bụng hứng mưa.
Hàn Ca tập Tượng Giáp Công được vài ngày thì thấy người mình chẳng những không khỏe lên mà còn ê ẩm hơn trước. Cậu thầm nghĩ, “Cái công pháp này mà luyện đến nơi đến chốn thì chắc mình thành… tượng đá luôn quá!”.
Chương 10: Bình Tử… Bí Ẩn Hay Bí Xị?
Sau những ngày tháng tu luyện “hăng say” mà chẳng thấy “pro” lên tẹo nào, Hàn Ca bỗng dưng vớ được một món đồ bí ẩn. Chuyện là hôm đó, trong lúc đang dọn dẹp cái phòng tạp nham của Mặc Đại Phu, cậu vô tình đá phải một cái bình nhỏ xíu, đen sì sì, trông chẳng có gì đặc biệt.
Hàn Ca nhặt lên xem xét kỹ lưỡng. Cái bình này không làm bằng sứ, cũng chẳng phải bằng ngọc, sờ vào thì thấy hơi ấm ấm, lại còn có mấy cái hoa văn kỳ lạ nhìn muốn lộn cả mắt. Cậu lắc lắc thì không nghe thấy tiếng gì bên trong, ngửi ngửi thì cũng chẳng có mùi vị gì đặc biệt.
“Cái đồ bỏ đi này của lão già quái dị chắc luôn!”, Hàn Ca lẩm bẩm rồi định bụng vứt nó vào sọt rác. Nhưng không hiểu sao, tay cậu lại khựng lại. Cậu cảm thấy có một cái gì đó… thôi thúc cậu phải giữ cái bình này lại.
Thế là Hàn Ca quyết định mang cái bình “bí ẩn” về phòng “nghiên cứu”. Cậu soi đèn, cậu dốc ngược, cậu thậm chí còn dùng cả kim châm vào xem bên trong có gì không. Nhưng cái bình vẫn im thin thít, chẳng hé lộ bất cứ bí mật “động trời” nào.
Mấy ngày sau đó, Hàn Ca cứ rảnh là lại lôi cái bình ra ngắm nghía. Cậu bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ chuyện kỳ quái về nó. Có khi nó là một bảo vật vô giá bị phong ấn? Có khi nó là một cái bình đựng tro cốt của một vị cao nhân nào đó? Hoặc cũng có khi… nó chỉ là một cái bình đựng tương ớt bị bỏ quên?
Hàn Ca càng nghĩ càng thấy tò mò. Cậu quyết định sẽ tìm mọi cách để khám phá ra bí mật đằng sau cái bình đen sì sì này.