[Truyện] Đấu Đá Thương Khung – Chương 6 – 10

Đang có: 36 đạo hữu ghé thăm

[Truyện] Đấu Đá Thương Khung – Chương 1 – 5

Chương 6: Sư phụ trong nhẫn – Khi đồ cổ biết nói chuyện

Tiêu Viêm nằm dài trên giường, tay cầm chiếc nhẫn đen mà mẹ để lại, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà. Đã ba năm rồi, ba năm làm bao cát di động cho cả gia tộc. Từ một thiên tài ai ai cũng ngưỡng mộ, bây giờ thành tấm bia tập đánh của thiếu niên toàn thành. Nghĩ đến mà đau lòng…

  • Trời ạ, nếu cứ thế này, ta có khi nào thành “Tiêu Bại Hoại” luôn không?

Bỗng nhiên, chiếc nhẫn trên tay hắn bất ngờ phát sáng, ánh sáng tím kỳ lạ tràn ra. Tiêu Viêm giật bắn mình, tay run run ném chiếc nhẫn lên không trung.

  • Cái quái gì?! Nó sắp phát nổ à?!

Nhưng thay vì nổ tung, từ trong nhẫn bay ra một đám khói đen xoáy tít như bão lốc, lơ lửng giữa phòng. Sau vài giây, đám khói hội tụ thành một ông lão tóc bạc, râu dài, áo choàng tung bay. Ông lão ấy nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, mắt lóe sáng như có thể nhìn thấu hết thảy.

  • Hà hà hà… Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra sự tồn tại của lão phu!

Tiêu Viêm: “…”

Một… một ông lão vừa chui ra từ cái nhẫn???

Sau ba giây im lặng, Tiêu Viêm bật dậy như lò xo, chộp lấy thanh kiếm gỗ dưới gầm giường.

  • QUÁI VẬT! MA QUÁI! QUỶ HỒN!

Ông lão giật giật khóe miệng, đưa tay búng nhẹ một cái. Một luồng lực vô hình đập vào Tiêu Viêm khiến hắn bay ngược lên giường, nằm sấp xuống như con ếch bị đập.

  • Im ngay! Lão phu không phải quỷ hồn, ta là Dược Trần – một luyện dược đại sư đỉnh cao!

Tiêu Viêm ôm đầu, mặt méo xệch.

  • Luyện dược đại sư thì sao lại sống trong cái nhẫn này?!
  • Bị giết, linh hồn chạy trốn, sống ké trong nhẫn… Ngươi biết đấy, chuyện thường thôi.
  • Chuyện thường cái đầu ngươi!!

Tiêu Viêm cảm giác bản thân như đang bị cuốn vào một trò đùa quái đản. Một ông già tự xưng là đại sư, chết rồi nhưng vẫn còn sống nhăn, lại còn ở trong cái nhẫn này suốt bao nhiêu năm…

  • Tóm lại, từ giờ ta sẽ giúp ngươi mạnh lên, đổi lại, ngươi phải giúp ta hồi phục!

Tiêu Viêm suy nghĩ hai giây, rồi gật đầu cái rụp.

  • Được! Lão nhân, dạy ta mạnh lên!

Dược Trần vuốt râu cười lớn.

  • Tốt! Giờ thì chuẩn bị đi, ta sẽ biến ngươi thành thiên tài lần nữa!

Tiêu Viêm nắm chặt tay, ánh mắt bừng bừng lửa cháy.

Hắn đã chịu đủ sự nhục nhã trong ba năm qua.

Giờ là lúc lấy lại danh dự!

Chương 7: Ăn cỏ hóa rồng – Khi cường giả phải nuốt dược liệu

Sau khi làm quen với việc có một ông lão sống trong nhẫn, Tiêu Viêm chính thức bước vào con đường tu luyện lần nữa. Nhưng mà… đời đâu có như mơ.

Sáng sớm – Màn khởi động đầy bi thương

Trời mới vừa hửng sáng, Tiêu Viêm còn chưa kịp ngủ thêm hai canh giờ, thì bùm! Một cú đá bay linh hồn đập thẳng vào người hắn.

  • DẬY MAU, TIỂU TỬ!

Tiêu Viêm lăn ba vòng trên giường, đập đầu vào cột giường, mắt còn díp lại, miệng ú ớ.

  • Cái quái gì vậy, trời còn chưa sáng mà!

Dược Lão khoanh tay, hất râu, ánh mắt sắc lẹm như đao.

  • Muốn mạnh lên không?
  • Muốn! Nhưng không cần phải đánh thức con người ta như đang gọi gà đi ăn sáng thế chứ?!

Dược Lão lắc đầu, búng tay một cái. RẦM! Một khối băng lạnh ngắt từ đâu rớt thẳng vào người Tiêu Viêm.

  • AAAA! TRỜI ĐẤT ƠI, ĐÔNG LẠNH ĐẾN TÂN XƯƠNG TỦY LUÔN RỒI!

Dược Lão bất động như núi, lạnh lùng phun ra một câu:

  • Tốt lắm, tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì ra ngoài, hấp thu thiên địa đấu khí!

Bãi đất trống – Bắt đầu hành trình hấp thu thiên địa đấu khí

Sau màn tra tấn sáng sớm, Tiêu Viêm đứng co ro trong gió lạnh, đôi mắt hằn lên vạn phần oán niệm.

  • Được rồi, đầu tiên, ngươi cảm nhận thiên địa đấu khí xung quanh. Cảm nhận chưa?

Tiêu Viêm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

  • Rồi! Ta cảm nhận được… gió… bụi… và mùi hôi chân của ai đó!

Dược Lão xém chút té ngửa, tức giận đập lên đầu hắn.

  • Cái đầu ngươi! Ta bảo cảm nhận đấu khí, không phải ngửi mùi!
  • Nhưng mà ta thật sự không cảm nhận được đấu khí gì cả!

Dược Lão híp mắt, chắp tay sau lưng, ra vẻ cao nhân thần bí.

  • Hừm… có vẻ kinh mạch của ngươi còn tắc nghẽn. Được rồi, ta sẽ giúp ngươi khai thông nó.

Tiêu Viêm có linh cảm chẳng lành.

  • Khoan đã, khai thông kiểu gì—

Chưa kịp nói hết câu, Dược Lão đã vỗ một chưởng thẳng vào lưng hắn.

BÙM!

Một cơn đau xé toang lục phủ ngũ tạng tràn đến, Tiêu Viêm nổ đom đóm mắt, cơ thể cong như con tôm bị nướng.

  • AAAAA! LÃO GIÀ KHỐN NẠN, NGƯƠI GIẾT TA LUÔN CHO RỒI!!

Dược Lão cười gian tà, xoa xoa tay.

  • Đừng làm quá, ta chỉ giúp ngươi đả thông kinh mạch thôi.
  • Đả thông cái đầu ông! Ta cảm thấy nội tạng ta đang chơi trò tàu lượn siêu tốc đây này!

Dược Lão mặc kệ, phất tay.

  • Ngồi xuống, tiếp tục hấp thu đấu khí!

Tiêu Viêm run run ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm nhận thiên địa đấu khí lần nữa.

Lần này, hắn thật sự cảm nhận được một luồng khí mỏng manh như sương sớm, chậm rãi chảy vào cơ thể.

  • A! Được rồi! Ta cảm nhận được đấu khí rồi!

Dược Lão gật gù, vẻ mặt hài lòng.

  • Tốt lắm! Giờ tiếp tục duy trì!

Một canh giờ sau…

Tiêu Viêm run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi như tắm, mặt tím tái như cà tím nấu chín.

  • Không… không ổn… ta không chịu nổi nữa!

Dược Lão búng tay một cái, một chưởng thẳng vào đầu Tiêu Viêm.

  • IM MIỆNG! NGƯƠI CÓ BIẾT LÚC TRƯỚC TA LUYỆN TẬP CỰC KHỔ THẾ NÀO KHÔNG? PHẢI NẰM SẤP TRÊN ĐỈNH TUYẾT BA NGÀY BA ĐÊM, BỊ TUYẾT CHÔN SỐNG MÀ VẪN PHẢI TU LUYỆN! NGƯƠI NHƯ NÀY MÀ ĐÃ KÊU THAN LÀ SAO?!

Tiêu Viêm méo mặt, mắt trắng dã.

  • Vậy sao bây giờ ông còn sống?

Dược Lão cười gian.

  • Thì ta trốn xuống núi sau một ngày chứ sao.

Tiêu Viêm: “…”

ÔNG GIÀ KHỐN NẠN!

Buổi tối – Tổng kết ngày tu luyện đầy nước mắt

Sau một ngày bị hành hạ thừa sống thiếu chết, Tiêu Viêm nằm bẹp trên giường như con cá chết, ánh mắt nhìn trần nhà đầy thù hận.

  • Chết tiệt, ta tưởng tu luyện phải giống trong truyền thuyết, chỉ cần ngồi xuống, há miệng là có thể hấp thu thiên địa linh khí chứ?!

Dược Lão ngồi rung đùi, nhún vai.

  • Ngươi tưởng dễ thế à? Nếu dễ thì ai cũng thành cường giả rồi!

Tiêu Viêm thở dài não nề, tay ôm lấy bụng.

  • Ta đói quá, ít nhất cũng cho ta cái gì ăn chứ?

Dược Lão lắc đầu.

  • Không được, ngươi phải luyện tập với bụng rỗng mới đạt hiệu quả cao!
  • Bụng rỗng cái đầu ngươi! Ta muốn ăn, muốn ăn ngay bây giờ!

Dược Lão phất tay áo, nhìn trời.

  • Hừm… thôi được rồi, hôm nay tới đây thôi. Mai tiếp tục.

Tiêu Viêm nghe vậy, mừng như bắt được vàng, vội bật dậy chạy đi tìm đồ ăn.

Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, hắn nghe tiếng cười gian trá của Dược Lão.

  • À mà… mai ta sẽ tăng độ khó gấp đôi.

Tiêu Viêm: “…”

HẮN ĐANG LÂM VÀO ĐỊA NGỤC KHÔNG LỐI THOÁT!

Chương 8: Phần Thiên Quyết – Khi bạn tưởng nhận bí pháp bá đạo nhưng hóa ra là gói cước “hút sạch đấu khí”!

Sau một thời gian bị Dược Lão đánh thức bằng chưởng lực và hành hạ bằng những bài tập có thể khiến trâu bò cũng bật khóc, Tiêu Viêm cuối cùng cũng tích lũy đủ đau khổ để được nhận công pháp bá đạo.

Nhưng… đời vốn chẳng đơn giản như vậy.


Dược Lão gọi điện từ nhẫn đen, chuẩn bị “gói quà đặc biệt”

Sáng sớm, Tiêu Viêm vừa mở mắt, chưa kịp chửi đời thì đã nghe thấy giọng nói âm vang trong đầu.

  • Tiểu tử, đã đến lúc ta truyền cho ngươi một công pháp tuyệt thế!

Tiêu Viêm bật dậy như cái lò xo, mắt sáng rực như thấy bảo khố.

  • Thật sao?! Là công pháp gì? Có phải Đấu Đế công pháp không? Hay là cái gì “cấm kỵ” không? Ta thích mấy thứ nghe ngầu ngầu!

Dược Lão cười đầy bí hiểm, râu tóc bay bay trong gió.

  • Hừm… đây không phải công pháp bình thường, mà là một công pháp vô cùng đặc biệt, có thể giúp ngươi mạnh lên cực nhanh!

Tiêu Viêm mắt lấp lánh, phấn khích đến mức muốn đập đầu vào tường.

  • Vậy còn chờ gì nữa! Truyền thừa ngay đi!

Dược Lão gật gù, búng tay một cái. Một luồng sáng rực rỡ từ chiếc nhẫn đen bay ra, xoay vòng giữa không trung rồi hạ cánh xuống trán Tiêu Viêm như một vị thần ban phước.

BÙM!

Tiêu Viêm rung bần bật, đầu óc như bị một đàn voi Tây Vực giẫm lên, sau đó vô số thông tin hiện lên trong não.

Sau một hồi hấp thụ, hắn hít sâu một hơi, giọng run run.

  • Công pháp này… có tên là… Phần Thiên Quyết…

Dược Lão hất râu, nở nụ cười thần bí.

  • Đúng vậy, chính là Phần Thiên Quyết!
  • Vậy rốt cuộc nó bá đạo thế nào? Có phải cứ tu luyện là đấu khí bùng cháy, mạnh mẽ như thần?

Dược Lão vẫn giữ nguyên vẻ mặt bí hiểm, nhẹ giọng nói:

  • Ờ, nó… đúng là rất đặc biệt…
  • Cụ thể là sao?
  • Thì… nó cần liên tục hấp thu dị hỏa mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.

Tiêu Viêm: “…?”

  • Khoan… dị hỏa? Ông vừa nói gì?
  • Thì ngươi phải tìm dị hỏa để hấp thu. Nếu không có dị hỏa… thì…

Tiêu Viêm méo mặt, bắt đầu thấy có gì đó không đúng.

  • Khoan đã, thế nếu ta không có dị hỏa thì sao?

Dược Lão vuốt râu, vẻ mặt bình tĩnh như nước hồ thu.

  • Thì ngươi sẽ mãi mãi không thể tăng cấp!

Tiêu Viêm: “…”

BỘP!

Một tiếng tát trán đôm đốp vang lên, Tiêu Viêm ngã bệt xuống đất, tay ôm mặt như vừa bị đời tát thẳng một phát trời giáng.

  • CÁI GÌ?! VẬY KHÔNG PHẢI NẾU TA KHÔNG KIẾM ĐƯỢC DỊ HỎA THÌ TA SẼ MÃI MÃI BỊ MẮC KẸT Ở ĐÂY SAO?!

Dược Lão bật cười ha hả, mặt đầy vẻ “ta quên nói vụ này”.

  • Haha, thì đúng là vậy… nhưng mà yên tâm, dị hỏa không hiếm lắm đâu!

Tiêu Viêm hét lên đầy thảm thiết.

  • ÔNG NÓI NGHE DỄ QUÁ! DỊ HỎA LÀ THỨ BÁ ĐẠO NHẤT Ở ĐẤU KHÍ ĐẠI LỤC! NGƯỜI NGƯỜI TRANH GIÀNH, TA MỚI CÓ MẤY SAO ĐẤU GIẢ LÈO TÈO, ĐÒI LẤY DỊ HỎA BẰNG NIỀM TIN À?!

Dược Lão vẫn điềm nhiên, vỗ vai hắn.

  • Bình tĩnh, tiểu tử. Sẽ có cách. Giờ ngươi cứ yên tâm luyện tập đã.

Tiêu Viêm thở dài thườn thượt, khuôn mặt méo mó như bị mất hết gia sản.


Lần đầu thử tu luyện “gói cước hút sạch đấu khí”

Dù trong lòng đầy nỗi oán hận, Tiêu Viêm vẫn cắn răng thử vận hành Phần Thiên Quyết.

Hắn ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, tập trung hấp thu đấu khí xung quanh.

Nhưng mà…

RẸT RẸT RẸT!

Tiêu Viêm há hốc mồm, cảm nhận được đấu khí trong cơ thể hắn bị hút ra ngoài như bão cuốn!

  • Á Á Á, CÁI GÌ VẬY?!

Dược Lão xoa cằm, gật gù.

  • À, ta quên nói, vì Phần Thiên Quyết cần dị hỏa để vận hành trơn tru, nếu không có dị hỏa, nó sẽ hút sạch đấu khí của ngươi thay thế.

Tiêu Viêm: “…”

  • TÓM LẠI LÀ CÀNG TU LUYỆN TA CÀNG MẤT ĐẤU KHÍ? VẬY CÒN TU LUYỆN CÁI GÌ NỮA?!

Dược Lão vỗ vai an ủi.

  • Không sao, không sao, cứ luyện tập từ từ, ta tin ngươi sẽ vượt qua được!

Tiêu Viêm mắt trắng dã, hai tay run rẩy, cảm thấy mình vừa đặt nhầm số phận vào tay một lão già lừa đảo.

Công pháp bá đạo cái gì?! Đây rõ ràng là một trò đùa của số phận!


Kết thúc một ngày đầy nước mắt

Sau khi bị Phần Thiên Quyết hút khô như quả nho khô, Tiêu Viêm nằm bẹp trên giường, hồn lìa khỏi xác.

  • Cái quái gì thế này… Đây có phải công pháp bá đạo đâu, đây là một cái máy hút bụi mà!

Dược Lão cười hề hề, rót cho hắn một ly nước.

  • Thôi nào, ít ra ngươi cũng đã bắt đầu tu luyện trở lại rồi, không tốt sao?

Tiêu Viêm nhấc đầu lên, nhìn ông bằng ánh mắt chết chóc.

  • Ông thử bị hút sạch đấu khí ba lần một ngày rồi nói câu đó xem.

Dược Lão bật cười, râu tóc bay bay.

  • Hahaha! Ngươi phải khổ luyện thì mới mạnh lên được chứ!

Tiêu Viêm nằm im, không buồn phản kháng.

Hắn cảm thấy… mình đã chính thức bước vào con đường khổ sai không có ngày về!

Chương 9: Khi bạn nghĩ mình sắp đột phá nhưng hóa ra chỉ là một trò đùa của số phận!

Sau khi bị Dược Lão lừa (à nhầm, “dẫn dắt”) vào con đường tu luyện Phần Thiên Quyết – công pháp bá đạo nhưng hút đấu khí như máy hút bụi, Tiêu Viêm cuối cùng cũng… tập làm quen với cuộc sống không còn một giọt đấu khí nào trong người.

Mỗi ngày, hắn đều ngồi xếp bằng, nhắm mắt hít vào, rồi mở mắt thấy đấu khí đi luôn không lời từ biệt.

Dược Lão thì vẫn tươi cười như chưa từng lừa ai, ngày ngày đứng bên cạnh vỗ vai động viên:

  • Cố lên, tiểu tử! Đây là con đường gian nan nhưng huy hoàng!

Tiêu Viêm: “… Huy hoàng của ông chứ không phải của ta.”


Khi bạn tưởng mình đang hấp thu đấu khí, nhưng thực tế là bị hút sạch

Hôm nay, Tiêu Viêm lại tiếp tục ngồi tu luyện.

Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt, bắt đầu vận hành Phần Thiên Quyết.

Lần này, hắn đã rút ra kinh nghiệm xương máu: Không tham lam, không hấp thu nhanh, cứ từ từ thôi!

  • Được rồi… cứ bình tĩnh… nhẹ nhàng… hít vào…

Nhưng đúng lúc hắn cảm nhận được đấu khí xung quanh đang tụ lại, cơ thể đã có chút ấm áp, thì…

RẸT RẸT RẸT!

Tiêu Viêm rùng mình! Một luồng hút khủng khiếp xuất hiện, đấu khí vừa vào đến kinh mạch liền bốc hơi sạch sẽ!

  • Á Á Á! ĐẤU KHÍ CỦA TA!

Dược Lão đứng bên cạnh, tay vuốt râu, vẻ mặt điềm nhiên.

  • À, đây là hiện tượng bình thường thôi, chưa có dị hỏa thì đấu khí bị hút hết cũng dễ hiểu mà!

Tiêu Viêm: “… DỄ HIỂU CÁI GÌ?! ÔNG NÓI NGHE DỄ QUÁ!”


Lần đầu tiên cảm nhận “chuyển biến” – Nhưng là chuyển biến theo hướng tiêu cực

Sau một hồi đấm đất khóc than, Tiêu Viêm quyết định tĩnh tâm lại, thử một lần nữa.

Lần này, hắn hít sâu một hơi, dùng toàn bộ sự kiên nhẫn của một người đã bị hút khô hơn mười lần để điều hòa đấu khí.

Chầm chậm… thật chầm chậm…

Hắn cảm nhận được đấu khí từ thiên địa đang hội tụ, cơ thể cũng bắt đầu có chút ấm áp nhẹ nhàng.

Tiêu Viêm mừng rỡ, tiếp tục vận hành Phần Thiên Quyết.

Rồi đột nhiên…

ẦM!

Một luồng khí nóng rực bùng lên trong cơ thể hắn!

Tiêu Viêm trợn mắt, cảm giác như vừa ăn phải ớt hiểm cấp độ tối thượng!

  • Á Á Á! TA BỊ LỎANG BỎNG TRONG NGƯỜI HẢ?!

Dược Lão gật gù đầy hài lòng.

  • Ồ, tốt đấy! Đây là dấu hiệu công pháp bắt đầu vận hành đúng cách!
  • ĐÚNG CÁI GÌ?! TA SẮP CHÁY THÀNH THAN RỒI!

XẸT! Một tiếng nổ nhỏ vang lên, khói bốc ra từ lỗ tai Tiêu Viêm.

  • Á Á Á, ĐÂY KHÔNG PHẢI TU LUYỆN, ĐÂY LÀ HÓA CHẤT ĐỘC HẠI!

Dược Lão vẫn điềm nhiên.

  • Bình tĩnh, đây chỉ là phản ứng phụ nhẹ thôi mà!

Tiêu Viêm: “… NHẸ CÁI ĐẦU ÔNG! TA SẮP CHẾT RỒI ĐÂY!”


Đột phá hay chỉ là một cú lừa?

Sau một hồi giãy giụa như cá mắc cạn, cuối cùng cơ thể Tiêu Viêm cũng dịu lại, khí tức trong kinh mạch bắt đầu vận hành trơn tru.

Hắn cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể, giống như vừa được nâng cấp từ xe đạp lên xe máy!

  • TA ĐỘT PHÁ RỒI!

Tiêu Viêm mừng rỡ, hai mắt sáng rực như ánh nắng ban mai.

Nhưng đúng lúc hắn định bật dậy ăn mừng, thì…

ỤC ỤC ỤC!

Một âm thanh đáng sợ vang lên từ bụng hắn.

Tiêu Viêm: “…”

  • Khoan… Sao ta cảm thấy hơi… lạ lạ…

Dược Lão ngước nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thâm sâu.

  • Ờm… hình như phản ứng phụ hơi mạnh hơn ta nghĩ…
  • PHẢN ỨNG PHỤ GÌ?!
  • Thì… Đấu khí trong người ngươi tăng lên, nhưng dạ dày của ngươi cũng tiêu hóa nhanh hơn gấp mười lần…
  • CÓ NGHĨA LÀ GÌ?!
  • Có nghĩa là… ngươi đang cực kỳ đói bụng.

Tiêu Viêm: “…?”

BỤP!

Một âm thanh vang lên trong bụng hắn, giống như có một con mãnh thú đang gào thét bên trong.

Tiêu Viêm mặt tái mét, cảm giác toàn bộ năng lượng trong cơ thể bị tiêu hao sạch trong một nốt nhạc.

  • ÔNG NÓI GÌ CƠ?! NGHĨA LÀ GIỜ TA PHẢI ĂN MỚI GIỮ ĐƯỢC MẠNG SAO?!

Dược Lão cười đầy thâm hiểm.

  • Đúng thế. Nhưng đáng tiếc… chúng ta không có đồ ăn.

Tiêu Viêm: “…?”

BỤP!

Hắn ngã quỵ xuống đất, tay run rẩy.

  • Ta… ta cảm thấy như mình sắp chết đói…

Dược Lão nhìn xuống hắn, lắc đầu thở dài.

  • Ta nói rồi mà, con đường tu luyện đầy gian khổ…
  • KHỔ CÁI ĐẦU ÔNG! ĐÂY LÀ TU LUYỆN HAY LÀ CHẾ ĐỘ ĂN KIÊNG?!

Dược Lão cười hề hề, lấy ra một viên đan dược bé tí.

  • Nào nào, đây là viên bổ khí đan, giúp ngươi đỡ đói một chút!

Tiêu Viêm vồ lấy, nuốt ngay lập tức, nhưng chưa đầy ba giây sau…

ỤC!

Tiêu Viêm: “…?”

Dược Lão nhíu mày.

  • Ờm… ngươi có thể cảm thấy hơi khó chịu… vì viên này thực ra chỉ giúp ngươi tiêu hóa nhanh hơn thôi.

Tiêu Viêm: “…”

  • VẬY LÀ TA SẼ CÀNG ĐÓI HƠN SAO?!

Dược Lão vuốt râu, gật đầu đầy triết lý.

  • Chính xác.

Tiêu Viêm nằm vật xuống, hai mắt vô thần, cảm giác như đã đột phá đến một cảnh giới mới – cảnh giới của tuyệt vọng!

Hắn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ biết rằng từ hôm nay, ngoài việc bị hút khô đấu khí, hắn còn phải đối mặt với cơn đói triền miên không hồi kết.

Công pháp bá đạo cái gì chứ?! Đây rõ ràng là “gói cước ép buộc ăn kiêng”!


Kết thúc ngày đầu tiên của “cuộc đời mới”

Tiêu Viêm nằm dài trên đất, bụng đánh trống liên hồi, mặt đầy vẻ ân hận.

  • Lẽ ra ta không nên tin lão già này…

Dược Lão vẫn đứng đó, cười tủm tỉm.

  • Thôi nào, mai chúng ta sẽ đi tìm đồ ăn!

Tiêu Viêm: “… Hy vọng ông không định bắt ta săn thú bằng tay không.”

Dược Lão quay đi, cười bí hiểm.

Tiêu Viêm: “…”

Hắn **cảm thấy mình

Chương 10: Nhập môn luyện dược – Dược Lão bày chiêu, Tiêu Viêm méo mặt học nghề

Trời xanh xanh ngắt, gió vi vu thổi, chim chóc hót líu lo như đang mở hội. Giữa sân viện, một ông lão râu tóc bạc phơ, khí chất cao nhân, hai tay chắp sau lưng, đứng đó như một tượng đài trí tuệ. Đối diện là một thiếu niên mặt mày căng thẳng, đôi mắt tràn đầy quyết tâm nhưng trong lòng lại đang khóc ròng.

  • Hầy, Tiêu Viêm, luyện dược là môn học tinh tế, đòi hỏi sự nhẫn nại và khéo léo! Trước tiên, con phải nắm rõ quy tắc cơ bản: chọn lựa dược liệu, kiểm soát hỏa hầu, và quan trọng nhất là… không được để lò nổ!

Nghe tới đây, Tiêu Viêm bất giác rùng mình. Cậu liếc nhìn chiếc lò luyện dược cũ kỹ trước mặt, tưởng tượng cảnh nó “bùm” một phát thì chẳng khác nào pháo hoa ngày lễ hội!

  • Dược Lão… lỡ con lỡ tay làm nổ thì sao?
  • Thì ta né!
  • ???

Không đợi Tiêu Viêm phản ứng, Dược Lão đã phất tay một cái, vô số dược liệu bay tới, lơ lửng trước mặt cậu như thể đang nhảy múa. Cảnh tượng huyền ảo này làm Tiêu Viêm suýt tí nữa vỗ tay khen hay, nhưng chợt nhớ ra đây không phải gánh xiếc mà là tiết học nghiêm túc, cậu liền ho nhẹ một cái, lấy lại tinh thần.

  • Được rồi, trước tiên hãy thử đốt lửa! Hãy nhớ, lửa phải ổn định, không quá lớn, không quá nhỏ, vừa đủ để tinh luyện dược liệu!

Tiêu Viêm nuốt nước bọt, vận đấu khí, hai tay kết ấn, một ngọn lửa nhỏ xíu như con đom đóm lóe lên.

  • Nhỏ quá!

Cậu vội vàng tăng đấu khí, lửa bùng lên cỡ bàn tay.

  • Chưa đủ!

Tiêu Viêm nghiến răng, đấu khí tuôn ra mãnh liệt hơn, lửa vọt lên cao, rực rỡ như một con rồng lửa uốn lượn trong không trung.

  • Nhiều quá!

Dược Lão nhấc chân lùi lại. Tiêu Viêm hốt hoảng giảm đấu khí, nhưng quá tay, ngọn lửa lại teo nhỏ thành một đốm lập lòe như tàn hương.

  • Hầy… đúng là đệ tử mới vào nghề! – Dược Lão vỗ trán – Nhìn đây, để ta làm mẫu một lần!

Ông lão phất tay, một ngọn lửa xanh lam xuất hiện, uyển chuyển như nước chảy, dịu dàng nhưng không hề mất đi uy lực. Dược liệu lơ lửng trong không trung bắt đầu biến hóa, sắc màu rực rỡ, mùi hương lan tỏa.

Tiêu Viêm trợn tròn mắt:

  • Woa… Dược Lão, người có chắc đây là luyện đan chứ không phải làm ảo thuật không?
  • Hừ, tiểu tử ngốc, còn không mau học theo?!

Tiêu Viêm giật mình, lập tức vận đấu khí, thử lại một lần nữa. Lần này, cậu kiểm soát tốt hơn, ngọn lửa dần dần ổn định. Dược liệu trong lò bắt đầu tan chảy, dung hợp, tạo thành một hỗn hợp sền sệt.

Nhưng rồi…

“Bùm!”

Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Tiêu Viêm văng ngược ra sau, mặt mũi đen sì như vừa chui từ hầm than lên.

Dược Lão chậm rãi phủi bụi trên áo:

  • Hầy… ít ra lần này con không làm bay luôn cả nóc nhà! Tiếp tục!

Và thế là, một ngày dài đằng đẵng với những tiếng “bùm”, “rắc rắc”, “xèo xèo” liên tục vang lên, đánh dấu hành trình nhập môn đầy gian khổ của Tiêu Viêm.

[Truyện] Đấu Đá Thương Khung – Chương 11 – 15

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

You cannot copy content of this page