[Truyện] Đấu Đá Thương Khung – Chương 1 – 5

Đang có: 27 đạo hữu ghé thăm

Nội dung chính

Chương 1: Ba Năm Trước – Thiên Tài Một Bước Thành Phế Vật

Thành Ô Thản, một buổi sáng trời quang mây tạnh, chim hót líu lo, gió thoảng vi vu, hoa cỏ rung rinh trong làn gió mát. Một ngày tuyệt đẹp để phát triển đấu khí!

Nhưng mà… không.

Ba năm trước, Tiêu Viêm – thiên tài một thời, niềm tự hào của Tiêu gia, ánh sáng chói lòa của thành Ô Thản, vị thiếu niên từng được ca tụng là “Trời sinh đã mạnh hơn người”, bỗng nhiên bị trời đánh không trượt phát nào – đấu khí không tăng trưởng!

Mà không chỉ không tăng, nó còn dậm chân tại chỗ một cách cố chấp, như một đứa trẻ đang hờn dỗi.

Ba năm trước

Trong đại sảnh Tiêu gia, Tiêu Viêm đứng đó, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ ung dung tự tin.

Trước mặt hắn là một hàng dài đám bạn đồng lứa đang xếp hàng chờ bị đánh.

  • Rồi, tiếp theo!

Một tên nhóc 13 tuổi bước lên, khuôn mặt căng thẳng. Hắn cố gắng hít một hơi sâu, nhưng chưa kịp phản ứng thì…

BỐP!

Tiêu Viêm nhẹ nhàng vung tay một cái, đối thủ đã bay xa ba mét, nằm sấp dưới đất, hít khói không khí.

Đám đông xung quanh ồ lên đầy phấn khích.

  • Trời ơi! Tiêu Viêm thiếu gia lại thắng nữa rồi!
  • Quá mạnh! Lại một đối thủ gục ngã chỉ trong một chiêu!
  • Đấu Giả 10 tuổi! Nghe thôi đã thấy rợn người!

Đúng vậy. Hắn mới chỉ 10 tuổi nhưng đã đạt đến Đấu Giả, một điều mà ngay cả nhiều người lớn cũng chưa làm được.

Nhưng… hai năm sau…

Năm Tiêu Viêm 12 tuổi

Buổi sáng đẹp trời, hắn thức dậy, vươn vai, hít một hơi thật sâu, cảm nhận dòng đấu khí tuôn trào trong cơ thể.

  • Hôm nay ta lại mạnh hơn rồi!

Hắn hào hứng bắt đầu tu luyện… nhưng đột nhiên nhận ra…

Ơ???

Đấu khí… không nhúc nhích?!

  • Hả? Chắc do hôm qua ăn hơi nhiều.

Ngày hôm sau, hắn thử lại… vẫn vậy.

  • Có khi nào ta nằm ngủ sai tư thế?

Một tuần sau, hắn thử mọi cách: lộn mèo, trồng cây chuối, tắm nước lạnh, thậm chí còn thử… niệm chú. Nhưng không, đấu khí vẫn lì lợm như con bò đứng giữa đường không chịu nhúc nhích.

Một tháng sau… vẫn không có gì thay đổi.

Hắn hoảng rồi.

  • Chắc trời thử thách ta. Không sao, kiên nhẫn!

Nhưng rồi một năm… hai năm… ba năm… trôi qua, hắn từ ngôi sao sáng chói của Tiêu gia biến thành trò đùa của cả gia tộc.


Hiện tại: Ba năm sau, năm Tiêu Viêm 15 tuổi

Sáng sớm. Trong sân luyện võ của Tiêu gia.

Một đám tiểu bối Tiêu gia đang tập luyện, ai cũng hừng hực khí thế.

Ở một góc sân, Tiêu Viêm đứng đó, khoanh tay, nhìn bọn họ tập luyện, trong lòng có chút chua xót.

Từ một thiên tài ai cũng kính nể, bây giờ hắn bị coi là tấm gương cảnh tỉnh cho đám trẻ nhỏ.

Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía sau.

  • Tiêu Viêm ca ca! Hôm nay đấu khí của huynh tăng chưa?

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái khoảng sáu tuổi, cười híp mắt nhìn hắn.

  • Muội là ai?
  • Muội là cháu gái của bác đầu bếp nhà mình! Ba năm trước huynh từng dạy muội cách tu luyện đó!

Tiêu Viêm giật mình.

  • Giờ muội đấu khí tầng mấy rồi?
  • Đấu Khí tầng năm!

BÙM! Một tiếng sét giáng thẳng vào đầu Tiêu Viêm.

Bé gái sáu tuổi đã đạt Đấu Khí tầng năm… còn hắn – thiên tài một thời – vẫn lẹt đẹt ở tầng ba.

Lúc này, hắn không còn gì để nói.

Cảm thấy lòng tự tôn bị giẫm đạp không thương tiếc, hắn ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mắt xa xăm, giọng nói đầy bi thương:

  • Ba năm… đủ rồi…

Dù có thế nào, hắn cũng phải tìm ra lý do vì sao đấu khí của mình biến mất!

Dù có thế nào, hắn cũng phải lấy lại danh dự của mình!

Chương 2: Nhẫn Đen Bí Ẩn – Kẻ Ăn Chực Không Biết Xấu Hổ

1. Nhẫn đen – vật thể đáng ngờ

Trời xanh, mây trắng, chim hót líu lo, gió thổi vi vu… tất cả như đang chế giễu cuộc đời của Tiêu Viêm.

Sau ba năm “giậm chân tại chỗ”, từ thiên tài biến thành trò cười, hắn đã tìm ra một thủ phạm đầy khả nghi.

Cái nhẫn đen trên tay hắn.

Vâng! Chính nó! Kẻ đồng hành với hắn từ nhỏ, thứ mà mẹ hắn để lại, thứ mà hắn từng nghĩ là bảo vật gia truyền, hóa ra lại là tên trộm chuyên nghiệp, hút sạch đấu khí của hắn!

Tiêu Viêm cảm thấy mình như một con cá vàng vừa phát hiện ra cả đời bị nuôi để… nấu canh.

  • Hóa ra mày chính là lý do tao khổ sở suốt ba năm qua à?!

Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn như nhìn một kẻ thù không đội trời chung.

Chiếc nhẫn, đương nhiên, vẫn im lặng một cách đáng ngờ.

Hắn thử tháo nó ra, nhưng không hiểu sao, nhẫn cứ bám chặt vào tay như keo 502, giật thế nào cũng không ra.

  • Ngươi là đồ ăn bám! Tên trộm! Kẻ hút máu!

Hắn vừa mắng vừa dùng đủ mọi cách để tháo nhẫn:

  • Dùng lực kéo? Không ra.
  • Nhúng nước xà phòng? Không tác dụng.
  • Nhờ người khác giúp giật mạnh? Ngón tay suýt gãy.
  • Thử dùng búa đập? Cái búa gãy đôi.

Tiêu Viêm nhìn chiếc nhẫn mà muốn khóc.

  • Ngươi rốt cuộc là thứ quái gì vậy?!

Nhẫn:


2. Quá khứ huy hoàng của chiếc nhẫn

Tiêu Viêm ngồi bệt xuống đất, đầu óc xoay như chong chóng.

  • Ba năm trước, đấu khí ta vẫn bình thường. Ba năm trước, ta vẫn bá đạo. Ba năm trước, ta còn là thiên tài số một!

Bỗng hắn giật mình.

  • Khoan đã… ba năm trước, cũng là lúc mẹ để lại cái nhẫn này cho ta!

Lý do quá rõ ràng! Như ánh mặt trời giữa ban trưa!

  • Mẹ à, người có biết thứ người để lại cho con là một kẻ hút máu không?!

Nhìn chiếc nhẫn một cách đầy oán hận, Tiêu Viêm cảm thấy mình như bị phản bội. Hắn đã nâng niu nó, xem nó là di vật quý giá, vậy mà hóa ra nó chính là kẻ phá hủy cả tương lai huy hoàng của hắn!

  • Được rồi! Nếu đã thế, ngươi muốn hút? Ta sẽ cho ngươi hút thoải mái!

Hắn vận đấu khí, truyền hết vào chiếc nhẫn, xem thử nó rốt cuộc có giới hạn không.

Kết quả?

Hút sạch!

Hút không chừa một giọt!

Hút nhanh hơn cả người đi ăn cỗ!

Tiêu Viêm trơ mắt nhìn đấu khí của mình bay hơi trong chớp mắt, lòng đau như cắt.

  • Ngươi không thấy xấu hổ à? Hút mà không biết nhả ra một ít sao?!

Chiếc nhẫn vẫn lặng thinh, giống như một kẻ ăn chực chuyên nghiệp, ăn xong phủi tay bỏ đi không một lời cảm ơn.

Tiêu Viêm ôm mặt, nước mắt lưng tròng.

  • Ông trời ơi, rốt cuộc con đã làm gì sai?!

3. Nhẫn đen – bí ẩn vẫn còn tiếp diễn

Sau một hồi la hét, than trời trách đất, Tiêu Viêm dần bình tĩnh lại.

  • Không được! Phải tìm cách lấy lại đấu khí!

Nhưng trước hết, hắn cần điều tra sự thật về chiếc nhẫn này.

Mẹ hắn không thể nào để lại thứ gì đó gây hại cho con trai mình, vậy thì… chắc chắn nó phải có một bí ẩn gì đó!

Tiêu Viêm nhìn nhẫn đen, ánh mắt không còn giận dữ nữa mà thay vào đó là sự tò mò và quyết tâm.

  • Ta sẽ không để ngươi hút chùa nữa đâu!

Thế là, hắn bắt đầu kế hoạch “hỏi han, điều tra, ép cung” cái nhẫn.

Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó:

Chiếc nhẫn này rốt cuộc là gì? Và tại sao nó lại hút hết đấu khí của hắn?

Câu trả lời… chỉ có thời gian mới có thể hé lộ.

Chương 3: Bị Gia Tộc Khinh Thường – Chuyện Cười Tiêu Viêm

1. Từ thiên tài thành phế vật – Cú rơi không phanh

Tiêu Viêm, năm 9 tuổi trổ mã như thần, năm 10 tuổi chọc trời khuấy nước, năm 11 tuổi làm rạng danh gia tộc, năm 12 tuổi…

  • Hộc máu!

Vâng, một cú ngã đau điếng. Không phải ngã cầu thang, không phải trượt vỏ chuối, mà là ngã từ thiên tài số một xuống đáy xã hội.

Hắn từng là niềm hy vọng sáng chói của gia tộc Tiêu, là truyền kỳ sống, là người khiến các trưởng bối tự hào đến mức cười rụng răng. Nhưng rồi…

  • Ba năm không tiến bộ?!

Một thiên tài bỗng dưng giậm chân tại chỗ, từ ngọn núi cao rớt xuống hố sâu tuyệt vọng. Đám trưởng lão vừa tiếc nuối vừa không nhịn được cười.

  • Hầy, thiên tài năm đó, giờ chỉ còn là quá khứ.
  • Đáng tiếc thật… mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến ta.
  • Trước ta còn lo lắng nó vượt mặt con trai ta, giờ thì yên tâm rồi!

Mọi người vừa thương hại vừa hả hê, trong lòng như nở hoa.

Tiêu Viêm thì như bị một đám dao găm vô hình đâm vào lòng tự tôn.

Hắn nghiến răng, siết chặt tay.

  • Không! Ta chưa thua!

2. “Bạn bè” quay lưng – Tình nghĩa như một cơn gió

Từng có rất nhiều bạn bè vây quanh Tiêu Viêm, gọi hắn là đại ca, là thiên tài, là anh hùng tuổi trẻ.

Nhưng kể từ khi đấu khí của hắn ngừng tăng trưởng, bọn họ cũng…

  • Bay màu.

Tiêu Viêm hôm nay bước vào sân luyện võ, mọi ánh mắt đều hướng về hắn.

Nhưng thay vì tôn kính, ngưỡng mộ như xưa, giờ chỉ còn lại chế giễu, khinh thường và thương hại.

  • Ngươi nghe gì chưa? Tiêu Viêm lại không tiến bộ thêm chút nào.
  • Ha! Không chỉ không tiến bộ, còn bị muội muội Tiêu Ngọc vượt mặt rồi kìa!
  • Ba năm trước là thiên tài, ba năm sau là phế vật. Thật đúng là “họa vô đơn chí”!
  • Ta nghe nói ngay cả con gái cũng bắt đầu không muốn để mắt đến hắn nữa.

Tiêu Viêm hít sâu một hơi.

  • Không sao, ta nhịn!

3. Cú tát từ thực tế – Khi bị coi là hàng hết hạn sử dụng

Mấy ngày trước, Tiêu Viêm tình cờ gặp Tiêu Ngọc – cô nàng từng nể nang hắn như thần.

  • Đại ca Viêm, huynh thật sự… không thể tiến bộ sao?

Hắn gật đầu, lòng nhói đau.

  • Vậy muội nghĩ gì về ta?
  • A… ờm… huynh vẫn là Tiêu Viêm ca ca của muội, nhưng mà… bây giờ muội đã mạnh hơn huynh rồi, vậy nên… muội sẽ là ca ca của huynh!
  • Cái gì?!

Tiêu Viêm xém nữa ói máu tại chỗ. Một cô gái gọi hắn là “ca ca” vì hắn mạnh hơn cô ta thì còn chấp nhận được. Nhưng bây giờ cô ta mạnh hơn, và muốn đổi ngược vai vế?!

Trái tim hắn rạn nứt.

  • Ngọc nhi, muội quá đáng lắm!

Nhưng chưa hết.

Ngay cả Tiêu Lợi, người từng dán sát theo hắn như keo 502, giờ cũng…

  • Tiêu Viêm, ngươi giờ cũng chỉ thế này thôi à? Hầy… ta còn tưởng ngươi là thần long, ai ngờ chỉ là cá chép.
  • Ngươi nói cái gì?!
  • Ta nói đúng mà. Ngươi không tiến bộ, vậy làm sao bảo vệ được danh hiệu thiên tài? Không chừng sau này còn không bằng một đệ tử bình thường!

Tiêu Viêm hộc máu lần hai.

  • Ta chưa thua!

Nhưng thực tế vẫn cười vào mặt hắn.


4. Khi gia tộc cũng quay lưng – Đỉnh cao của sự nhục nhã

Ngày hôm đó, Tiêu Viêm đến phòng nghị sự của gia tộc.

Đứng giữa sảnh đường rộng lớn, hắn nhìn từng trưởng lão, từng gương mặt từng ủng hộ hắn, bây giờ lại toát lên sự chán ghét, thất vọng và coi thường.

Một trưởng lão hắng giọng.

  • Tiêu Viêm, đã ba năm rồi. Ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích không?
  • Giải thích cái gì?
  • Vì sao đấu khí của ngươi không tăng tiến? Vì sao từ thiên tài trở thành kẻ tầm thường?

Tiêu Viêm cười lạnh.

  • Ta cũng muốn biết đây!

Đại trưởng lão lắc đầu.

  • Thôi được, dù sao ngươi cũng từng là niềm tự hào của gia tộc. Nhưng nếu sau một năm nữa ngươi vẫn không tiến bộ, e rằng… địa vị của ngươi sẽ bị ảnh hưởng.

Tiêu Viêm siết chặt nắm đấm.

  • Ta hiểu.

Hắn hiểu rất rõ.

Nếu một năm sau hắn vẫn không thể tăng trưởng đấu khí, vậy thì… hắn sẽ thực sự trở thành một kẻ bỏ đi trong mắt gia tộc.

Bị chế giễu, bị xem thường, bị loại khỏi hàng ngũ thiên tài.

Nhưng Tiêu Viêm không cam tâm!

  • Chỉ một năm? Vậy là đủ rồi!

Hắn sẽ không để mình trở thành trò cười mãi mãi!

Dù cho cả thế giới có cười nhạo hắn, hắn sẽ cười lại vào mặt thế giới!

Bởi vì Tiêu Viêm không phải kẻ bỏ cuộc!

Hắn, nhất định sẽ trở lại!

Chương 4: Nạp Lan Yên Nhiên Hủy Hôn – Khi Tình Yêu Trở Thành Cú Tát Trời Giáng

1. Hôn ước vàng – Từ niềm tự hào đến… ác mộng

Truyền thuyết kể rằng, năm xưa gia tộc Tiêu và gia tộc Nạp Lan từng có một cái bắt tay định mệnh.

Hai bên nhìn nhau, gật đầu cái rụp:

  • Chốt đơn! Định hôn ước!

Thế là Tiêu Viêm từ bé đã có vị hôn thê – Nạp Lan Yên Nhiên, thiên kim tiểu thư nhà Nạp Lan, cũng là đệ tử cao cấp của Vân Lam Tông.

Khi đó, Tiêu Viêm là thiên tài ngút trời, nên chẳng ai phản đối hôn sự này. Người người gật gù:

  • Đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!
  • Nạp Lan tiểu thư có phúc quá! Được gả cho thiên tài!
  • Sau này con cháu hai nhà chắc chắn sẽ làm rạng danh thiên hạ!

Nhưng đời không như mơ.

Ba năm sau, thiên tài hóa phế vật.

  • Ối dồi ôi, tiêu rồi!

Tiêu Viêm từ niềm tự hào của gia tộc bỗng chốc trở thành kẻ bị chế giễu, và hôn ước này… bỗng trở thành vết nhơ trong mắt nhà Nạp Lan.


2. Cô dâu chạy mất – Tiêu Viêm ngã sml

Một ngày đẹp trời, trời xanh, mây trắng, chim hót véo von.

Tiêu Viêm đang thả hồn theo những suy nghĩ xa xăm về cuộc đời thì bỗng…

  • Tiêu Viêm, có người tìm!

Hắn nhướn mày, tò mò bước ra đại sảnh.

Và rồi…

BOOM!

Trước mặt hắn, không ai khác chính là Nạp Lan Yên Nhiên, mái tóc dài óng ả, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt sắc như dao.

Sau lưng nàng còn có một hàng hộ vệ, khí thế bừng bừng, sát khí ngùn ngụt.

Tiêu Viêm nhướn mày:

  • Yên Nhiên, nàng đến đây làm gì?

Nạp Lan Yên Nhiên hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng…

  • Tiêu Viêm, ta đến để hủy hôn.
  • CÁI GÌ?!

Tiêu Viêm có cảm giác như sét đánh ngang tai, đầu óc quay cuồng.

  • Khoan đã, hủy hôn? Sao lại hủy hôn?!

Nạp Lan Yên Nhiên thản nhiên cười nhẹ, đâm một nhát chí mạng:

  • Ba năm trước, ngươi là thiên tài. Ta rất kính nể. Nhưng ba năm nay, ngươi không có tiến bộ, ta… không thể gả cho một kẻ vô dụng được.

Tiêu Viêm cảm thấy đầu mình bốc khói.

  • Vậy chẳng lẽ ba năm trước ta là thần, nàng muốn gả cho ta, còn bây giờ ta mất đi thiên phú, nàng liền quay lưng sao?!
  • Ngươi có thể nghĩ vậy.

Lời nói lạnh như băng, sắc bén như lưỡi dao cắt vào lòng tự trọng của Tiêu Viêm.

Hắn siết chặt tay, ánh mắt run lên.

Bị phản bội thì đau, nhưng bị phản bội theo cách này thì đúng là đặc biệt cay đắng.

Hắn hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

  • Yên Nhiên, chẳng lẽ trong lòng nàng, tình cảm này không đáng một xu sao?

Nạp Lan Yên Nhiên lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng:

  • Hôn sự này vốn dĩ là do gia tộc sắp đặt. Ta chưa từng có tình cảm với ngươi.

PẰNG!

Cả trời đất như nổ tung trong đầu Tiêu Viêm.

Hóa ra tất cả chỉ là một trò đùa?

Hóa ra nàng chưa từng yêu hắn?

Hắn từng nghĩ rằng Nạp Lan Yên Nhiên là một phần của tương lai hắn, nhưng không ngờ… nàng chính là người đầu tiên quay lưng khi hắn suy sụp.


3. Khi gia tộc thành khán giả – Một vở kịch hủy hoại danh dự

Không chỉ có Tiêu Viêm, cả gia tộc Tiêu cũng nghe tin tức này.

Mọi người bu quanh, hóng hớt không khác gì xem phim cung đấu.

  • Trời ơi, Nạp Lan tiểu thư thực sự muốn hủy hôn kìa!
  • Hầy, chuyện gì đến cũng đến thôi. Thiên tài thành phế vật, ai còn muốn gả?
  • Đúng là mất mặt gia tộc quá!

Có kẻ tiếc nuối, có kẻ cười cợt, có kẻ hả hê ra mặt.

Một số trưởng bối lắc đầu thở dài:

  • Nạp Lan tiểu thư, chuyện này có thể suy nghĩ lại không? Dù sao hôn ước đã định từ lâu…

Nạp Lan Yên Nhiên dứt khoát:

  • Ta không thể gả cho một kẻ yếu kém! Hôn ước này phải bị xóa bỏ!

Tiêu Viêm cười lạnh.

  • Tốt, tốt lắm…

Bỗng nhiên, hắn lấy ra một tờ giấy, xé toạc ngay trước mặt mọi người.

  • Từ nay trở đi, Tiêu Viêm ta và Nạp Lan Yên Nhiên không còn liên quan!
  • Tốt lắm! Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười, quay lưng bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.

Tiêu Viêm đứng đó, lặng thinh, lồng ngực phập phồng, trong lòng như có lửa đốt.

Cả gia tộc vẫn xì xào.

  • Bị từ hôn ngay trước mặt mọi người, chắc Tiêu Viêm tức điên lắm nhỉ?
  • Ai bảo hắn vô dụng, trách ai được!
  • Lúc trước ngạo nghễ bao nhiêu, giờ mất hết danh dự. Thật là đời không ai biết trước chữ “ngờ”!

Nhưng bọn họ không hề biết, trong cơn giận dữ, Tiêu Viêm đã thề một điều:

  • Một ngày nào đó, ta sẽ khiến Nạp Lan Yên Nhiên phải hối hận!

Hắn không quên được ánh mắt khinh thường của nàng, không quên được những lời nhục mạ trước mặt bao người.

Từ giây phút này, Tiêu Viêm đã không còn là Tiêu Viêm của ngày hôm qua.

Hắn sẽ đứng lên!

Và một ngày nào đó…

  • Nạp Lan Yên Nhiên, chờ đấy!

Chương 5: Lời Thề Ba Năm – “Ba năm sau, nếu ta không làm ngươi hối hận, ta sẽ không mang họ Tiêu!”

1. Kẻ bị từ hôn – Nỗi đau không của riêng ai

Tiêu Viêm đứng giữa đại sảnh, ánh mắt vô hồn, đầu óc quay cuồng như vừa bị một con bò đạp thẳng vào não.

Hắn vừa bị Nạp Lan Yên Nhiên đá một cú trời giáng, một cú từ hôn không thể gọn gàng hơn.

Nói đơn giản, đây là một câu chuyện kinh điển:

  • Ba năm trước: “Chàng là thiên tài! Định hôn ước với chàng thật may mắn!”
  • Ba năm sau: “Chàng là phế vật! Hủy hôn thôi nào!”

Hắn không thể tin được, nhưng sự thật vẫn bày ra trước mắt như một ván cờ đã ngã ngũ.

Xung quanh hắn, cả gia tộc Tiêu cũng đang hóa thân thành những bình luận viên đắc chí:

  • “Hahaha, Tiêu Viêm bị từ hôn thật rồi! Bê bối của năm đây chứ đâu!”
  • “Hầy, đáng tiếc thật, nhưng mà… cũng không bất ngờ lắm.”
  • “Ngày trước ra đường ngẩng cao đầu, giờ chắc chui xuống đất quá!”

Tiêu Viêm siết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến ken két đến mức tưởng như có thể nhai nát cả viên đá.

Hắn cảm thấy nếu còn đứng đây nghe thêm một câu nào nữa, hắn sẽ… HỰC!!


2. Bùng nổ – Khi cảm xúc chạm đỉnh điểm

Tiêu Viêm đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Nạp Lan Yên Nhiên.

Giọng hắn trầm thấp, nhưng từng chữ vang lên như sấm sét giữa trời quang:

  • “Ba năm! Ta cho ngươi ba năm!”

Cả đại sảnh nổ tung trong sự kinh ngạc, mọi người há hốc mồm, mắt trợn trắng.

  • “Gì đây? Hắn định tuyên chiến với Nạp Lan Yên Nhiên à?!”
  • “Trời ơi, bị đá xong còn phản dame, không yếu đuối tí nào!”
  • “Liệu có phải cú sốc quá lớn khiến hắn mất trí không?”

Nhưng Tiêu Viêm không quan tâm đến bất kỳ ai. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Yên Nhiên, từng chữ thốt ra như lời thề khắc cốt ghi tâm:

  • “Ba năm sau, nếu ta không làm ngươi hối hận, ta sẽ không mang họ Tiêu!”

Câu nói này vang vọng khắp đại sảnh, đập thẳng vào tai tất cả mọi người.

Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh thường:

  • “Ba năm? Ngươi nghĩ chỉ cần ba năm là có thể đuổi kịp ta sao?”

Tiêu Viêm cười lạnh:

  • “Ta không nghĩ. Ta chắc chắn.”

BÙM!

Không khí trong đại sảnh như đông cứng lại.

Tiêu Viêm nói xong, quay người bỏ đi một cách dứt khoát, chiếc áo choàng bay phần phật, để lại một hình ảnh cực ngầu, như một kiếm sĩ đơn độc trên con đường phục thù.

Cả gia tộc Tiêu đứng hình mất ba giây, rồi nhao nhao bàn tán:

  • “Hắn vừa tuyên bố một câu xanh rờn thế kia, liệu có làm được không?”
  • “Ta nghĩ 90% là chém gió, nhưng vẫn có 10% cơ hội đấy.”
  • “Haizz, dù sao thì cũng phải cố lên thôi, chứ giờ mất hết danh dự rồi.”

Nạp Lan Yên Nhiên hừ lạnh, quay người rời đi. Trong mắt nàng, Tiêu Viêm chỉ như một con thú bị thương, cố gắng gào lên trong tuyệt vọng.

Nhưng… nàng đã sai.

Rất sai.

Vì ngay lúc đó, trong lòng Tiêu Viêm đã có một ngọn lửa bùng cháy…

Ngọn lửa báo thù.


3. Cuộc đời mới bắt đầu – Khi phế vật muốn lên đời

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Tiêu Viêm lao thẳng về phòng, đóng cửa đánh RẦM một cái.

Hắn ngồi phịch xuống giường, đầu óc quay cuồng:

  • “Ba năm! Ta chỉ có ba năm!”
  • “Nếu không làm được, ta còn mặt mũi nào mà sống?!”
  • “Không thể thua! Tuyệt đối không thể thua!”

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.

Đúng lúc này, từ chiếc nhẫn cũ kỹ trên tay hắn, một giọng nói vang lên:

  • “Hà hà hà… Nhóc con, muốn mạnh lên không?”
  • “Ai?!”

Tiêu Viêm giật bắn mình, mắt trừng lớn, suýt chút nữa thì đập nhẫn vào tường vì tưởng bị ma ám.

Giọng nói bình thản vang lên lần nữa:

  • “Ta là dược lão. Muốn mạnh lên không?”

Tiêu Viêm ngây người mất ba giây.

Rồi sau đó… một nụ cười ngạo nghễ xuất hiện trên môi hắn.

  • “Ba năm? Được! Vậy thì bắt đầu từ hôm nay!”

Cuộc đời Tiêu Viêm… chính thức bước sang một trang mới.


4. Lời thề ba năm – Hành trình bắt đầu

Sau hôm đó, cả Gia tộc Tiêu đều bàn tán xôn xao.

  • “Tiêu Viêm hôm qua hô to lời thề, hôm nay đã bắt đầu luyện tập rồi kìa!”
  • “Liệu hắn có thể lật ngược tình thế không nhỉ?”
  • “Ta nghĩ vẫn hơi khó đấy, nhưng chí ít cũng đáng mong chờ!”

Không ai biết rằng, Tiêu Viêm thực sự đã bước vào con đường nghịch thiên, và ba năm sau…

Cả thế giới sẽ phải kinh ngạc vì hắn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

You cannot copy content of this page